Anh Ngọc

 

 

 

Thị Màu

 

Người mấy trăm năm làm rung chuyển những sân đ́nh
Làm điên đảo những phông màn khép mở
Người táo bạo
Người không hề biết sợ
Người chưa từng lùi bước trước t́nh yêu

Người phá tung khuôn khổ những điệu chèo
Để cuộc sống ùa lên đầu cửa miệng
Người trung thực đến không cần giấu giếm
Cặp môi hồng con mắt ướt đong đưa

Người cả gan sàm sỡ cả cửa chùa
Chọn sắc áo cà sa mà chọc ghẹo
Thừa sinh lực nên người luôn túng thiếu
Nên hương trầm tiếng mơ khéo trêu ngươi

Người đi qua nghiêng ngả những trận cười
Chấp tất cả lời ong ve mai mỉa
Người chịu hết mọi thói đời độc địa
Chiếc quạt màu khép mở vẫn ung dung

Trên môi người câu hát cứ trẻ trung
Từng sợi tóc cũng rung theo nhịp phách
Mùi táo chín, mùi hương, mùi da thịt
Người đi qua sân khấu tới đời thường

Người sống trong hơi thở của nhân dân
Mấy trăm năm ai để thương để giận
Câu sa lệch cũng ḥ reo nổi loạn
Nhịp trống gầm lên những khát vọng không lời

Những khát vọng nằm sâu trong mỗi trái tim người
Được sống đúng với ḷng ḿnh thực chất
Những xiềng xích phết màu sơn đạo đức
Mấy trăm năm không khóa nổi Thị Màu

Những cánh màn đă khép lại đằng sau
Táo vẫn rụng sân đ́nh không ai nhặt
Bao Thị Màu đă trở về đời thực
Vị táo c̣n chua măi ở đầu môi .

 

 

Cho một người

 

Tiễn người ra cửa rồi
Tôi quay vào lặng lẽ
Chợt thấy ḿnh cô đơn
Giữa ngổn ngang bàn ghế


Khi người ta không yêu
Buồn đă thành một nhẽ
Khi ta không yêu người
Sao cũng buồn đến thế


Như đánh mất điều ǵ
Ḷng bâng khuâng khó tả
Như thể mắc nợ ai
Món nợ không thể trả


Có lẽ ta thương người
Giờ này đang lủi thủi
Hay là ta thương ta
Từng chịu nhiều hắt hủi


Ngỡ chẳng có ǵ đâu
Mà sao thành rắc rối
Tất cả chỉ một lời
Nói hay là không nói


Bởi đơn giản thế thôi
Biết làm sao cho được
Khi người th́ yêu tôi
C̣n tôi yêu người khác.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ