Bình Nguyên Lộc

 

 

Quán bên đường

Ngày xưa ngày xửa ngày xưa
Chiều mơ chiều nắng đẹp khoe màu tơ
Hai đứa mình còn trẻ thơ
Rủ nhau ngồi trước của chơi thẩn thơ

À à nhớ, nhớ em còn mái tóc bánh bèo
À à nhớ, má chưa hồng da mét vì em nghèo
Ðầu anh còn húi trọc, còn húi trọc
Khét nắng hôi trâu thèm đi học, thèm đi học

Em cầm một củ khoai
Ghé răng cạp vỏ rơi
Xong rồi mình chia đôi
Khoai sùng này lượm mót
Sao ngọt lại ngon ghê


Giờ đây kỷ niệm ngày xưa
Giờ đây cảnh cũ chìm xa mù khơi
Gặp nhau một chiều lạnh mưa
Gặp nhau quần áo bảnh bao mừng sao

Nhìn em còn xinh còn tươi
Ðời em tưởng đâu là vui
Nhà em phải chăng là đây ?
Dè đâu chẳng may là quán
Em bẹo hình hài đem bán

Rồi em hỏi anh làm chi ?
Cầm bút để viết ngày đêm
Viết gì ?
Ðời thối phải nói là thơm
Ngòi bút là chiếc cần câu miếng cơm

Em hỏi nghệ thuật là chi ?
Là đui là điếc là câm, mà đi
Nhìn nhau lặng lẽ nhìn nhau
Nào có ai đánh mà sao lòng đau

Bánh ngọt cùng mời ăn
Nhớ chăng củ khoai ngon
Bánh tươm vàng như nắng
Bánh này mình chưa cắn
Sao miệng lại cay đắng

Rồi xin một nụ cười thôi
Cười ư ? Em đã vội quên nụ cười
Thì xin vài giọt lệ rơi
Lệ em cạn đã từ lâu người ơi !

Trước khi từ giã
Hỏi nhau buồn hay là vui
Thì cứ hỏi ngay cuộc đời.

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ