Bình Nguyên Trang

 

 

Lầm lỗi

Sỏi đá
Dải khắp con đường
Dẫu là ấu thơ
Dẫu là khôn lớn...

Đôi khi lòng không thể như mùa xuân
Bật những chồi non để tự tha thứ
Đôi khi ngồi buồn thèm đôi cánh gỗ
Trong cành phượng sân trường, em là con chim nhỏ vô tư.

Rồi cũng có khi lòng ta như lá mùa thu
Bời bời hát chỉ đôi lời im lặng
Trong sân trường buổi trưa rất vắng
Em tìm lại mình trong tiếng guốc ai qua

Ký ức lang thang em là đứa không nhà
Con đường dai chân thấp cao đá sỏi
Đừng lầm lỗi, trái tim đừng lầm lỗi.
Lá vỡ như pha lê ngay cạnh chỗ em ngồi

Phải thày buồn chỉ lúc tuyệt vọng thôi
Em mới biết trở về tạ lỗi
Ai biết gió đã hàng nghìn năm tuổi
Thổi tới lòng em cơn bão học trò

Rồi tiếp tục con đường đá sỏi nắng mưa
Rồi tiếp tục bàn chân
Và cuộc đời luôn mang hình dấu hỏi
Có thể cổng trường đã quen chờ đợi

Có thể nỗi buồn sẽ tới khắp mùa thu
Rồi con đường dài khiến em không về kịp
Mưa xoá dấu chân
Mực cạn dần cây viết

Em còn trái tim
Còn muộn màng chút lửa
Còn tiếng hót của loài chim sâu nhỏ
Xót xa một trưa hè tóc trắng dần qua
11-2000

 

 

Chỉ em và chiếc bình pha lê biết

Em chẳng biêt vì sao em yêu anh?
Dù suốt 4 năm chiếc bình hoa của em không có hoa hồng anh đến cắm
Dù những lần chúng ta gặp gỡ
Tính bằng tháng bằng năm.

Em chẳng biết vì sao em yêu anh?
Dù chỉ có bông hoa cất từ nước mắt
Nở trong lòng em 2 chữ vô tình.

Và đôi khi 1 mình hong tóc
Em thương chiếc bình hoa của em
Chiếc bình pha lê...
Gìn giữ nó khó khăn như giữ gìn hạnh phúc
Nếu rớt xuống nó sẽ vỡ thành trăm giọt nước mắt...
Giọt buồn vui, giọt kiêu hãnh, giọt hiến dâng nhưng đơn độc làm sao!

Để rồi sau những cơn đau
Chiếc bình nhẫn nại nở đoá hoa mang màu tuyệt vọng?

Em đã tưới hoa bằng nước mắt của em
Điều đó chỉ có em và chiếc bình pha lê biết.
1997

 

Đừng nói

Rồi như vậy mình cứ đi ngang nhau
Im lặng nhé. Cầu mong đừng ai nói
Hãy cứ để cho tâm hồn tự hỏi
Như thế nghĩa là mình giận dỗi nhau chăng?

Ồ không đâu mình cùng yêu màu trắng
Không viển vông và cũng chẳng xa vời
Có những điều mình chỉ hiểu thầm thôi
Xin đừng nói, mình xin nhau đừng nói.

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ