Cát Nhu

 

 

 

Thức giấc giữa đêm

Đêm em nằm ngủ xứ mưa
giọt khoan... giọt nhặt... giọt thưa... giọt trầm
mở đèn cắn bút trầm ngâm
chấm mưa mài mực trăm năm gởi người.

 

 

Bài thơ t́nh hay nhất

Em gọi đó là bài thơ t́nh hay nhất
v́ trong tận cùng ... em viết nó chỉ - cho - anh


Đêm rất xanh long lanh ngh́n nỗi nhớ
Mong manh buồn nước mắt vỡ trên mi
Ngày em đi có mưa về ngang phố
Biết anh c̣n giữ hộ chút mây xưa(?)

Kim đồng hồ vẫn tích tắc nhặt - thưa
Đều đều như tiếng mưa rơi ngày cũ
Phút bên anh sao chẳng là vĩnh cữu
Vắng anh rồi ... hiện hữu chẳng là em!

Ngồi thu ḿnh trong góc vắng thân quen
Nghe lại bản "Đêm mùa đông Hà nội"
Và trong em cả một trời băo nổi
Chợt dội về ... sương khói loăng trên môi
Irvine - Detroit - Virginia
02/26/99

 

 

Mông Lung

Trăng đầy như mâm cỗ
Trăng khuyết tựa móng tay
Trái tim nào đủ chỗ
Em "tạm trú" đêm nay?

Tháng năm trời mưa bay
Đậu xuống vai em gầy
Đôi bàn tay run rẩy
Ai sưởi ấm em đây?

Trăng trước đầy là khuyết
Trăng sau khuyết lại đầy
Trăng muôn đời là nguyệt
Người muôn thuở như mây

Thời gian chừng vô tận
Theo ngày tháng đợi chờ
Làm sao nên duyên nơ.
Với bóng h́nh trong mơ?

Đời rồi cũng như thơ
Ai học được chữ ngờ
Sau một buổi ban sơ
Duyên bỗng hóa t́nh cờ.

 

 

Khoảng lặng

có những đêm không ngủ
ngước mắt nh́n trời cao
gởi t́nh về bên ấy
mắt ngời muôn ánh sao

những dấu yêu chồng chất
ngày một đầy thêm lên
những nhớ thương chất ngất
biết lấy ai bắt đền?

một ḿnh em lặng lẽ
lời tan vào khoảng không
chiều mùa đông kư ức
rơi vào miền mênh mông.

 

 

Đợi

Chẳng phải đợi đến lúc vắng anh rồi
Trái tim em mới bùng lên nỗi nhớ
Đêm hôm nay vẫn buồn như tiếng thở
Giọt nước mắt nào chợt vỡ trên mi

Em mượn lời thơ gởi tiếng thầm th́
Bên ấy, chẳng cách ǵ anh nghe được
Thế cho nên anh vẫn đều chân bước
Làm sao em biết trước những đổi thay!

Ở nơi đây em nhẩm tính từng ngày
Khoảng cách vẫn cứ dày theo năm tháng
Đến bao giờ đợi chờ thành dĩ văng
Phím dương cầm rớt một tiếng đàn vui (?)

 

 

Đêm Rơi Ngoài Kư Ức

Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang
Em lang thang trên vỉa hè kư ức
Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật
Có bao giờ ta sẽ mất nhau không?

Làm sao em đo được nỗi chờ mong
Mây nào biết đâu chiều dài nỗi nhớ?
Một chút ǵ mong manh như sắp vỡ
Hắt vào hồn tựa hơi thở buồn tênh!

Nhắm mắt rồi em lại nhớ anh thêm
Trong bóng đêm hơn một người mất ngủ
Vẫn mùa thu đi về ngang lối cũ
Nhưng lời ru đă mất chốn Thiên Đường.

 

 

Nắng vàng gởi lại

người ơi xin bớt giận
cho ta vay nụ cười
mốt mai khi gặp lại
đền gấp mười, nhớ ơi

ngồi bên nhau cả buổi
ai chẳng nói một lời
nhói tim ta có biết
từng giọt buồn rớt rơi

người trèo lên đỉnh núi
ta ngồi đếm thời gian
thơ vỡ từ đáy vực
giữ hộ nhau nắng vàng.

 

 

Chiều Vàng

T́nh tang
tính tính
t́nh tang

Gặp nhau giữa buổi chiều vàng
nắng
hai hàng đổ
đầy tràn bờ vai
Ḿnh đi
chân bước
một
hai
Mặt đường
hai bóng in
dài niềm vui.
Burbank Airport
07/18/98

 

 

Biển trắng

ngại ngùng chân bước
h́nh bóng nào quen
t́m nhau chẳng thể
ậm ừ cố quên

em về ngă trước
ai ṿng lối sau
khói mây lăng đăng
t́nh xưa đổi màu(?)

ngày đi về đâu
chân trời tít tắp
nghe từng nhịp đập
ở phía không tên

sáng t́m ra biển
nh́n ḍng nước trôi
cuốn đi phiền muộn
trắng lời cát ơi
02.03.02

 

 

Bên Em Là Biển Rộng

Trong mỗi người chỉ có một gịng sông
Trong ḷng em - anh hóa thân biển rộng
Để khi xa t́nh mênh mông như sóng
Vỗ vào bờ khuấy động băo tim em

Một lần đi - một lần nhớ nhau thêm
Rồi sẽ có những đêm dài thức trắng
Một ḿnh em ôm nỗi đau thầm lặng
Hành trang đời trĩu nặng buổi chia tay

Ngước nh́n lên nỗi nhớ chạm vào mây
Yêu thương cũng dâng đầy nơi khóe mắt
Khi gần nhau có những điều nhỏ nhặt
Bỗng trở thành nỗi dằn vặt lúc xa

Cuối tháng rồi - một mùa nữa sắp qua
Dải Ngân Hà vẫn là chung hai đứa
Em bên này - anh bên kia - một nửa
Giữ cho nhau lời hứa thuở ban đầu.

 

 

Trở về mục Đọc Thơ