Chiêu Anh Nguyễn

 

 

 

 

Mùng 4

Sáng này bầy chim sẻ đă bỏ đi đâu
Những ghế bàn ẩm
Dăy phố cong hoa sứ rụng mê buồn...
Sáng đầu năm con dốc thả giận hờn
Khách quen ngồi
Môi quen thơm
Gió quen hơi thầm th́ vọng

Góc quanh có con sông lượn về vô định
Sách vở trơ mùi giấy quạnh hiu
Sáng nay buồn như thể cô liêu

Hẹn ḥ tuổi mới
Ráng son gầy trên môi
Níu một thời
Tươi.

(Mùng 4 tết Bính Thân)

 

30 Tết lẻ

Những ghế bàn lặng lẽ bên trong
Khung kiếng cuối năm chói vọng ảo tưởng buồn
Thời khắc cuối nói lên sự vụng về nhẫn nại...
Bàn tay không gom giữ
Không đóng mở
Không phơi bày

Nắng đă ch́m xuống tận đây
Là ngày bắt đầu tàn tạ
Những cỏ cây những hoa và lá
Thở rất chậm dưới cột mốc thầm lặng chuyển giao ngày
Bước chân nào lặng lẽ
về đây
Nụ cười nào giấu nhẹm cơn say
Mắt
Môi
Run từ cái chạm khẽ khàng tạo hoá
Chiều rất thơm như ướp t́nh vào gối
Môi rất cay như rượu nồng uống vội
Ngày cuối năm như lời trăng chối
Tiễn mải mê những ái ân sầu.

 

Cuối mùa!

Là những ngày cuối năm ngây ngây buồn
Hạt đậu nảy mầm từ khe ô gạch hoa cũ
Buổi sáng lướt qua ngơ ngác...
Nh́n xuống phía bên kia bờ nước
một thế giới khác
Những ngày cuối năm không giản đơn
Tiếng chuông điện thoại lẩn sau mớ hỗn độn trong chiếc xách tay màu cũ
Không hẹn gặp, không mộng mơ, không vội vă
Những giai điệu ngắt quăng
Những yêu đương hoang tàn
Những mắt môi giấu kín nỗi niềm

Mùa cũ chỉ là khởi đầu cho một mùa khác

Giả lộng lẫy lấp những nghèo nàn
Giả hơn thua đậy điệm ngày bế tắc
Để tất cả trôi trên tận cùng phần số
Chẳng kịp trao đi hay chối bỏ
Chẳng kịp nh́n những điều rớt lại ngọt ngào

Li cafe không dịu dàng vị thân quen
Không đằm thắm như gió đông ngày cũ
Li cafe mặn mùi biển
Mặn như vị mồ hôi trên ngực trần
Mặn như ṿng tay xiết sau ái ân
Sau gối chăn
Sau tận cùng yếu đuối.

 

Ta sẽ chọn cách chết rất dịu dàng

Nếu được chọn sự dịu dàng để chết
hăy biến nỗi chết thành sự dịu dàng

...
Nếu con đường dắt ta về căn pḥng ân ái rải những đoá hồng tẩm bùa mê
Mật ngọt là độc dược
Nếu ánh mắt chứa chan xoáy vào tim là bản án tử cho ngày tự do cuối
Hăy thả tất cả mộng mơ vào nụ hôn
Mặc đêm dài mặc sớm mai băo tới
Hăy thay sẵn xiêm y và rắc hoa lên chiếc giường đẹp như chiếc giường ngày cưới
Hăy nằm nghe một bản nhạc buồn cuối cùng
Uống ly cappuchino cuối cùng
Hút điếu thuốc cuối cùng
Rồi thở nhẹ nhàng lần cuối

nếu được chọn cho ḿnh cách dịu dàng để chết
Ta sẽ chọn cái chết rất dịu dàng.

 

Khánh kiệt

Có những tao ngộ buồn
như trời chiều mù sương
Có những gặp gỡ như chuyến tàu lướt qua ga nhỏ...
Ánh mắt tuổi thơ
Nụ cười dè sẻn của gia tài sắp tới hồi khánh kiệt
Có quá nhiều li biệt trên cung đường bất trắc
cuộc tao ngộ kế tiếp sẽ gánh bao nhiêu huyễn hoặc
Bao nhiêu kí ức ?

À!
Ngồi nh́n trời qua khung kính
Ấy vậy thôi
Thấy ḿnh già đến mê mải
hoang đường
Chiếc ghế nệm lún những vết thương
tuổi trẻ
Băng bó hoài vẫn rỉ máu
khung kiếng rọi nắng vào nỗi đau
Chỉ muốn úp mặt vào cốc nước
Nhạt nhẽo
tắt thở ngọt ngào

Chẳng có cuộc tao ngộ nào giống nhau
Chẳng có nỗi buồn nào như nỗi buồn lần đầu
Nhưng vệt máu vẫn xẫm khi nhỏ xuống giấc mơ hạnh phúc

Trả giá cho thứ gọi là nước mắt
Khóc như thật
Như t́nh yêu lúc nở bừng ngây ngất
Như nụ hôn không phải lần đầu
Mà chia tay như thể lần thứ nhất.

 

Chỉ là một màu buồn

Cất bước lên
đi về phía
Không c̣n hoài niệm ...
Vụn bàn tay trơn một đoạn hư hao
Chiếc ghế nhỏ bên bàn cafe
Có điếu thuốc cháy xém
Rụng rơi vào kí ức

Và tôi với
người đàn ông ngồi nín lặng
Không lời

Mang h́nh ảnh cũ
gói nước mắt bọc trong chiếc khăn lụa nhỏ
Nằm hẳn hoi đâu đó
Chỉ là tôi đă vứt đi một đoạn quá dài

Chiếc kệ sách nằm dính trên tường vôi
Vàng đến nôn lên những tê buốt
Vài câu chuyện
vu vơ
cất kĩ
Được xáo trộn
sắp xếp vẹn nguyên
Chiếc bàn con
Buổi trưa im
Ngoài khung kiếng
Nắng gió và bất trắc

Thềm nhà meo mốc thanh âm
Bản nhạc cũ đong đưa
Tị hiềm uẩn ức

Về
Đoạn đường cay gắt
Gói nước mắt bung toả dịu dàng rửa trôi khuôn mặt
Quá văng
Buồn

Những đàn người nối nhau kiếp người
Nối nhau sự chết
Chia làm sao cho tử tế một nụ cười
Những con Sao biển treo lửng lơ trên đồi
Lạ nhỉ
Có ǵ đâu
Cơn mê vụt tan thôi !

(22-10-2015)

 

Cho ảo ảnh

Chẳng biết viết ǵ vào thời gian này
Mọi thứ cứ ảo mờ lặng lẽ
Dịu dàng giấc ngủ em về...
Sương phủ chiếu chăn

Chẳng biết khóc cười hay trách móc
V́ nước hồ vẫn sẫm
Phố vẫn xuôi chiều nỗi đau
Em vẫn đi về trên hờ hững sầu
Ngột ngạt nghững t́nh yêu khờ dại

Đà lạt bây giờ lạ lẫm
dốc đồi xưa
con hẻm bậc thang dắt về mái tường rêu đổ
Quán cafe góc nhỏ
Treo bảng cấm t́nh nhân
Đà lạt bây giờ quặn thắt
Phía nào cũng là bất trắc

Chẳng biết viết ǵ cho buổi chiều như thật
Biết hôm mai c̣n thấy nắng hanh hao
Ảo ảnh trên bầu trời rất nhiều mây xám
Biết viết ǵ cho những nụ ngày vừa chớm đă phai màu.

 

Tự vấn


Nguội ngắt rồi
cảm xúc...
mới thăng hoa
đêm qua
c̣n nhẹ tiếng vĩ cầm
nỉ non
bên ḷ sưởi
văng vẳng Mozart
văng vẳng Bethoven
văng vẳng Chopin
hay chỉ là tiếng dế
là hoang tưởng đêm
hoang tưởng ngọt ngào

 

*


Tia nắng nào
sáng nay
len vào khung cửa tối
chợt hốt hoảng
bắt gặp ḿnh
lơ lửng trên ṿm cây
trước khu vườn
nh́n xuống

Ta tự treo cổ ḿnh
đêm qua
bằng sợi giây tḥng lọng
kết bằng những thăng âm
Nguội ngắt

(2009)

 

Không đề!

có một khỏang thời gian chầm chậm
vội vă chi rớt lại tíêng cười
chao nghiêng sóng giữa hồn lặng lẽ
thu gom đầy những thiết tha rơi
quay lưng vội cũng không là vội
trốn t́m nhau giữa ngă ba t́nh
mỏi mệt lắm ánh nh́n thiêu đốt
cung tơ sầu rải khúc tâm linh
chạy vấp váp bao lần tứa máu
đôi chân không nếm đủ gai đời
ngại mang chút ân t́nh tươi đẹp
lót chân hài nên thế mà thôi
trao đi hết thiết tha hờn óan
trải thảm t́nh ân ái mượn vay
chào quá khứ bằng đôi hài mới
đón b́nh minh bằng những khát khao đầy

(2009)

 

Trái cấm

Là một đốm lửa thôi
Hơi nồng đêm thả khói
Chút duyên thừa...
nốt lặng giữa trần

đẩy đưa lời cạn cợt
Phím trầm
Khoá son
Cung nhạc rối

Đốm lửa bắt nguồn từ lỗi
Tổ tông
Ai mời gọi
Ai cắn nụ tầm xuân
Rửa bao giờ cho sạch
Tội trầm luân
Thử thách

Người đàn bà xoă tóc
Với tay buồn hỏi ngược mùa trăng
cạm bẫy
cửa thiền giăng mắc

Chúa
Phật
Thiên đường
Niết bàn u uất
Nơi nào
Trồng một bông sen trắng
Chỉ để cài giữa hai chân người đàn bà

V́ đă hoài thai cả nhân gian trong biển nước mắt
Vô thường.

 

Ngơ hẹp

Có đôi khi
Thơ cứu rỗi vũng lầy tâm tưởng
Có đôi khi...
thơ d́m chết tự do

Toan tính nào?

cân đo đời ḿnh trong thanh âm tàn phế
Buồn làm sao!
Ngơ về rào chắn
Nẻo rời xa hẹp tựa đoạn trường

Nếu

Ta ngăn đời ta bằng ngón tay buồn
Có ngón nào trống đến phũ phàng
Tàn nhẫn
Nếu
Kiếp người thăng hoa bằng khúc requiem ngắn
Liệu có kịp tiếc ǵ không?

Có lúc nào dừng chân
nghĩ về một cuộc đời rất khác
Có lẽ ta của ngày hôm trước
Đă phủ định ta trong tận đáy ḷng
Của lời chào li biệt
Hôm nay

Ta về trống không
Mà can chi phải vội
Cứ ruồng rẫy
Cứ khóc cười
Chăng trối
Can chi?

 

Chút ǵ c̣n lại!

Em có yêu tôi
Ngày bồng bềnh trên ngọn heo may xanh thẳm
Phố dốc đồi xuôi về cơn tĩnh lặng...
Em có yêu con suối chảy qua đêm

Tôi trở về nguyên vẹn
im ĺm
Cành thông quay quắt gió
Một sớm ngơ hoa về trong nỗi nhớ
Ly vang sóng sánh ră rời

Em có yêu tôi
của một ngày giă từ niềm vui
tạm bợ
Phố nghiêng về theo chiều nỗi nhớ
Em đi
Để lặng yên sóng chạm phía chân trời

Em có yêu ngày cám dỗ lên ngôi
Mật ngọt
Dặt d́u đêm
Tiếng ghita vỗ
nhịp đồi hoang
Mưa rừng
khuya
Chăn chiếu ẩm không mùa

Mùi phù phiếm
cay nồng
Mùi buồn trong tâm tưởng

Em có nhớ khuôn mặt người đàn ông
phút chốc
Mang trở về em tuổi đôi mươi

Em có chút ǵ c̣n lại
để yêu tôi.

 

Đôi khi

Đôi khi không phải t́nh yêu
Chỉ là một sớm một chiều rồi tan
Đôi khi lời ngọc đá vàng...
Thề non hẹn nước trăng ngàn biển xanh
Đôi khi nhẹ tựa mây ghềnh
Chút ân t́nh mỏng theo ḍng đời xuôi
Hôm nay bong bóng lên trời
Đá vàng ngày cũ đă thôi không về
Hôm nay khóc giữa cơn mê
Trưa hanh trả nắng tan về ngày xưa
Cánh hồng ướp mắt môi thừa
Thơm chưa trọn một cơn mưa ái t́nh
Đôi khi về giữa vô minh
Mà chăng chối cả ba sinh một ngày

Ṿng tay ṿng những trả vay
Luỵ sao luỵ hết những ngày bơ vơ
Tay mềm ấp những ngây thơ
Nợ ǵ trả đến bây giờ chưa xong

Kiếp nào hương sắc đao binh
Mà mang đến tận bên ḿnh hôm nay
Đôi khi giả lả chừng say
Ngậm vàng chôn chặt mà cay lệ sầu
Xoay chiều, chiều vẫn hút sâu
Xoay t́nh t́nh trả về đâu một thời

Hôm nay bong bóng lên trời
Tôi ngồi ôm trọn một tôi thật buồn.

 

Về

Cốc nước lọc trong bể nước
Giọt nước mắt trong biển người
Như buổi chiều rất nhiều mây xám...
Th́ cô đơn, hẳn cũng vui

Đôi khi giả vờ vồn vă với đời
Giả vờ thôi
Như cốc nước cô đơn trong bể nước
Như gọt lệ rơi giữa biển người
Chiều đi không hẹn gặp
ngày vui

Đôi khi cười với bóng gương soi
Giơ tay chào nhiệt liệt niềm vui
Chào như hai đoàn tầu ngược nhau ga cuối
Tít tận chân trời
Gió hôm nay có kèm chút nụ cười
Vung văi trên đồi
Phía thung lũng rớt đầy âm thanh nhỏ
Ngạo nghễ tôi

Hỏi phía bên kia dăy mờ sương hơi
Có huyệt sâu bia trắng nằm chơi
Ta chào nhé một đời mỏi mệt
Về thôi!

 

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ