Diễm Nghi

 

 

 

Sầu Tương Tư
Trời trong gió mát trăng thanh
Hoa xuân khoe sắc trên cành ngát hương
Cỏ non ươm đọng màu sương
Ngồi đây mà ngỡ lòng tương tư sầu
Không gian xa cách mãi nhau
Ai đem thương nhớ nhuộm màu thời gian
Xanh xao ngày tháng võ vàng
Chơi vơi hồn khẽ buông ngàn tiếng tơ
Hẳn rằng đâu phải ảo mơ
Lời thơ xao xuyến lạc bờ mê say
Một đời tri kỷ có hay
Ngộ duyên tiền định an bày hẵng sao
Trăm năm lòng mãi thanh tao
Tình xa biết có lao đao hỡi tình!
Thương cành hoa nhỏ trắng xinh
Bùi ngùi ngẫm lại phận mình xót xa
Trăng tà mây tản thướt tha
Chuông chùa buông nhẹ ngân nga vọng về.

 

 

Cung Thương
Ta tìm nhau mãi trong mơ
Đây thương đó nhớ đợi chờ xa xôi
Ngỡ tình kia mãi lên ngôi
Nào giờ ly biệt bồi hồi ruột gan

Đàn buông nhẹ những tiếng than
Tịch liêu cô quạnh đêm tàn lệ rơi
Tiếng ca nức nở ngẹn lời
Sầu bi ai oán một trời vấn vương

 

 

Mai Anh Đi
Mai anh đi
Lòng buồn
Chẳng biết nói gì

Mai anh đi
Lệ rơi
Hoen đẫm bờ mi

Mai anh đi
Hồn đau
Héo cả xuân thì

 

 

Nhớ
Thu đi đông đến trong chiều tàn
Ngồi đây mà ngỡ mình đang mơ màng
Nhớ người nhớ biết bao nhiêu!
Gió nào se lạnh cõi lòng quạnh hiu.

 

 

Mộng Viễn Du
Lạnh lùng nước mắt rơi tuôn
Đời qua lặng lẽ sông buồn tái tê
Xưa yêu quên cả lối về
Nay nghe tịch vắng não nề nhớ nhung

Giã từ thủa ấy tình chung
Chiều thu ảm đạm mây chùng muốn mưa
Cầm tay hứa sẽ đợi chờ
Thề non hẹn biển ai ngờ lênh đênh

Anh đi quên cả tình mình
Không lời để lại hỡi tình yêu xưa
Hồn đau, máu rỉ, lệ mưa
Lòng ta buồn mãi còn chưa nhạt mờ

Anh về thấp thoáng trong mơ
Để cho nhung nhớ đợi chờ thiết tha
Giật mình ảo ảnh xót xa
Tỉnh cơn mộng ước tiếng ca đoạn trường

Thả hồn theo mộng vô thường
Lòng chưa chay tịnh vấn vương khổ sầu
Cầm lòng giữ nét thanh cao
Mặc thân xác, tuổi xuân hao mỗi ngày

Viễn du là mộng mê say
Nợ tình duyên nặng dứt day bơ phờ
Sóng dồi cô quạnh lô xô
Tình yêu biển sóng vỗ bờ mênh mông

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ