Đinh Vũ Ngọc

 

 

 

Dã tràng

Biển thời trang anh vẫn còn xe cát

Sóng thời gian đã vùi dập bao lần

Một sớm soi gương thấy mình đổi sắc

Mắt hóa sao mờ tóc hóa phù vân.

 

 

Tóc và mây

Anh không gọi mây trời là tóc

Anh không gọi tóc em là mây

Vì mây không nồng nàn như tóc

Anh làm sao vuốt được mây bay?

 

 

Với sóng

Sóng gào chi mãi sóng ơi

Cho đau lòng biển nặng lời thở than

Cho đau lòng chú dã tràng

Một đời xe cát dở dang hết rồi.

(Việt-nam)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ