Đoàn Văn Khánh

 

 

 

Lục bát đêm

Dang tay cho vợ gối đầu

Tay kia gác trán đêm thâu canh dài

Ta c̣n có những cơn say

Thương ai trăm đắng ngh́n cay một đời

 

Xa xăm h́nh bóng chim trời

C̣n chăng có tiếng ngậm ngùi trong mơ

Trở trăn mải miết hồn thơ

Mà tơ tưởng đến bao giờ mới thôi!

 

 

Trên Quốc lộ 13

Lao vào bụi đỏ mịt mờ

Sau lưng gió đuổi bơ phờ tóc tai

Đi chưa nửa chặng đường dài

Thấy đời mặt lạ như cây hai hàng

 

Cánh rừng xưa mới khai quang

Lá xanh lại rụng, lá vàng c̣n treo

Chông chênh con dốc hiểm nghèo

Có em mường mán đ́u hiu một vùng

 

Bỗng nhiên nổi máu điên khùng

Rú chân ga phóng truy lùng quê hương.

 

 

Hóa kiếp tôi

Hai tấm ngắn. Bốn tấm dài

Lầm ĺ tôi đóng quan tài cho tôi

Khuya nay khâm liệm con người

Tôi làm con thú nói cười huyên thuyên

 

Ḅ lê khắp cả ba miền

Cần chi cơm áo bạc tiền thanh danh

Cần chi lo chuyện tương tranh

Hiệp thương, hưu chiến, yên b́nh... vu vơ

 

Tôi làm con thú khù khờ

Vẫy đuôi hạnh phúc bên bờ vực sâu

Tôi làm cây súng hai đầu

Đong đưa bóng chết qua cầu thế gian.

Sàig̣n
 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ