Đỗ Bạch Mai

 

 

 

 

Mùa thu ngồi hát

Mùa thu ngồi hát một mình
Nỗi bâng khuâng ấy sợ anh quên rồi
Em, vẫn chỉ em thôi
Chẳng buồn dẫu đã bốn mươi tuổi đầu
Đám mây phiêu lãng về đâu
Mùa thu lẳng lặng pha màu trên cây
Dễ cười dễ khóc - em đây
Vẫn như xưa vẫn như ngày gặp anh

Mùa thu ngồi hát một mình
Trời xanh ngút ngát cứ xanh khắp trời
Vèo qua đôi chiếc lá rơi
Những mơ mộng đã quên rồi hay chưa
Một mình câu hát ngày xưa
Thả sợi tóc bạc lá đưa lên cành
Bồng bềnh mây nước là anh
Vu vơ ngồi hát một mình là em ...

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ