Đỗ Hữu Tài

 

(Virginia)

 

 

 

Mỗi Độ Thu Phong
Trầm mình mỗi độ Thu phong
Chiều nghiêng vạt nắng mênh mông nỗi lòng
Chao ôi ai khéo vun trồng
Trên vùng đất khổ mấy giồng sầu thương
Từ ngày tuấn mã dừng cương
Là ngày trả hết gió sương cho đời
Lá Thu vàng vọt giữa trời
Ngựa hoang hoài niệm một thời cuồng ngông

Ngày xưa mỗi độ Thu phong
Ngựa hoang soải vó câu không ngại ngùng
Lướt nhanh giữa chốn chập chùng
Những đêm trăng sáng vẫy vùng với trăng
Cuộc đời chẳng chút băn khoăn
Vui khi nắng ấm tung tăng đêm về
Hỡi ơi trời đất não nề
Ngựa hoang ngã quị bên lề cuồng phong

Từ nay mỗi độ Thu phong
Lạc hồn vào cõi hư không mịt mờ
Lá Thu rơi nhẹ ơ hờ
Ngựa hoang cúi mặt quanh bờ âm u
Ngoài hiên từng giọt mưa Thu
Chừng như nước mắt đang ru tội tình
Quẩn quanh góc nhỏ một mình
Ngựa hoang lẳng lặng đứng nhìn mùa Thu
14-2-2005
 

 

Mai về

Mai về thăm lại vườn mai
Mơ màng nơi đó có ai đợi mình
Bên hiên nhà lén đứng nhìn
Mỉm cười như đón mối tình của tôi
Mai về là hết lẻ loi
Là quên tất cả nổi trôi một thời
Đan tay giữ lấy tơ trời
Khép câu duyên nợ suốt đời cùng ai

Mai về thăm lại vườn mai
Tìm làn tóc chấm ngang vai thuở nào
Tìm đôi môi đỏ má đào
Tìm lời cảm mến ngọt ngào ngày xưa
Mai về nghe những giọt mưa
Nhắc từng kỉ niệm đã đưa ai về
Đôi khi chân bước nặng nề
Nắng nghiêng chao ngả bên lề chiều phai

Mai về thăm lại vườn mai
Có căn nhà nhỏ với hai mái đầu
Ấm êm không ngại nghèo giầu
Sắt son gìn giữ một mầu thủy chung
Mai về nhặt lại nhớ nhung
Nghe trong nhịp thở hơi rung nồng nàn
Tìm nhau dìu dắt dịu dàng
Tặng ai một cánh mai vàng trăm năm
8-2-2006


Đêm xuân

Mời em khiêu vũ mừng xuân
Ta cùng dìu bước cho luân lưu đời
Đèn đêm mờ ảo gọi mời
Nhạc vang tiếng nhạc những lời du dương
Chân tìm chân nhỏ dễ thương
Tay tìm tay để vấn vương đêm này
Em đong đưa chiếc vai gầy
Anh theo cho đủ tình đầy người ơi


Mắt em là sóng ngàn khơi
Hồn anh đắm đuối chơi vơi giữa giòng
Em nghiêng hơi thở thật nồng
Anh như khao khát môi hồng thơm ngon
Tay ôm nhè nhẹ eo thon
Tim anh muốn giữ môi son ngọt ngào
Em cười như tiếng mưa rào
Một vài hạt nhỏ rơi vào lòng anh

Tóc em mây khói mong manh
Sao từng sợi cuốn loanh quanh nhẹ nhàng
Nhìn em như chú nai vàng
Ngẩn ngơ bên suối mơ màng chiều xưa
Nhưng rồi nhạc cũng ngừng đưa
Anh đây nuối tiếc ước chưa bắt đầu
Lòng luôn năn nỉ khẩn cầu
Em đừng đi nhé kẻo sầu đêm xuân
01/22/2004

 

 

Phiên khúc buồn

Hai mươi năm khờ dại
Ôm ấp những ngổn ngang
Hai mươi năm còn lại
nỗi thương nhớ miên man

Hai mươi năm quằn quại
Rên xiết tiếng khô khan
Quăng mình trong băng hoại
Mò mẫm bước đi hoang

Hai mươi năm dạo lại
Phiên khúc buồn dở dang
Dấu chân nào ngần ngại
Để nhạc sầu mênh mang

Hai mươi năm thương hại
Một gã khờ cưu mang
Mối tình xưa trở lại
Dù người đã sang ngang

Hai mươi năm nhức nhối
Thương xót một mảnh đời
Hai mươi năm lạc lối
Quanh quẩn một góc trời

Hai mươi năm muốn nói
Chua chát lại nghẹn lời
Đêm đêm trong bóng tối
Nghe nức nở rã rời

Hai mươi năm trăn trối
Quay quắt chuyện một thời
Bóng người như mây khói
Mơ tưởng đã xa vời

Hai mươi năm bối rối
Thương, ghét vẫn chưa rời
Hỡi người sao gian dối
Cho tôi khổ một đời
01/6/2004

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ