Đông Hồ

 

 

 

Trinh Trắng

Mơn mởn đồng thơm lá cỏ non
Hồn đêm chưa có dấu sương mòn
Ao tràn mưa ngọt, bờ hoang dại,
Bèo nở xinh xinh cánh nhỏ tròn

Lụa cởi da chiều, núi tuyết băng;
Làn son phơn phớt hé môi trăng.
Thiu thiu khóe mắt sao mơ mộng;
Hồ trải lòng gương nước thẳng băng.

Giấy mở tờ nhung óng mỡ ngà,
Nghiên huyền nhựa mực sánh tinh hoạ
Sương dầm ngòi thỏ run run nét,
Đường Tống hồn xưa ngón nõn nà.

Lối về xóm ấy nhiều đom đóm,
Nhấp nhánh thiên hà ngập bước saọ
Ngỡ lạc tiền thân vào xứ mộng,
Lòng tiên, nghe tiếng gọi, nao naọ

Bên mái trăng non, đêm quá nửa,
Muôn hương vườn ngậm cánh mong manh.
Gió mơ, lá ngủ, sương đi lảng,
Bẽn lẽn hoa quỳnh hé ý trinh.

 

 

Đợi Mùa Xuân Lớn

Mỗi năm ăn một mùa xuân nhỏ,
Đợi một mùa xuân lớn chửa về.
Sáu chục ba trăm ngày nặng chĩu,
Thời gian từng bước kéo lê thê.
Áo hoa mặc phủ ngoài năm tháng,
Che đậy lần trong lớp máu me.

Trời đất chiều qua đầy bụi xám,
Sáng này rạng rỡ ánh pha lê.
Veó von chim gởi lời ân ái,
Ngào ngạt trầm dâng khói quyện thề.
Đã bốc lên rồi men đất nước,
Rượu đời dân tộc uống say mê.
Quê hương lệ ước dòng xa vắng
Là một vần thơ rơi cánh lê
Để điểm cho mùa xuân dịu dịu,
Mùa xuân rực rỡ sắc hoa hòe.
Thương Xanh nhớ Biếc lòng Sông núi,
Biển bạc hồ lam. Ôi bóng quê !


 

 

 

 

  Trở về mục Đọc Thơ