Đỗ Thị Thanh Bình

 

 

 

Tìm Bạn

Niềm vui đến rồi đi
Nỗi buồn còn ở lại
Con đường thì xa ngái
Lòng người thì thẳm sâu!

Ai biết ở nơi đâu
Những bến bờ hy vọng
Ai biết đâu trời nắng
Để tránh lúc trời mưa

Phải là một con đò
Cho người còn vẫy gọi
Phải là bài ca mới
Cho người còn ngân nga

Ta lại chỉ là ta
Giữa đời thường ngơ ngác
Cái gì vừa đánh mất
Cái gì còn chờ trông

Một giọng nói ấm lòng
Một nụ cười chia sẻ
Hạt trai nơi đáy biển
Tỏa sáng một niềm tin

Cuộc sống là vô biên
Đời người thì hữu hạn
Tôi đốt đèn tìm bạn
Giữa bao la cuộc đời

 

 

Mưa ngâu

Mưa không to nhưng mưa kéo dài
Nỗi lạnh thấm vào nhân thế
Cầu Ô Thước bao nhiêu nhịp nhỉ
Vợ chông Ngâu sướt mướt đi về!

Trên Thiên Đình cũng lắm đam mê
Cũng say đắm tình yêu và đau khổ
Cũng trừng phạt, cấm ngăn, cách trở
Cũng oan khiên, ngang trái đời thường

Lên Thiên Đình hay ở nhân gian
Chưa dám chắc nơi đâu là hạnh phúc
Chút hạnh phúc nhỏ nhoi ta có được
Hãy nâng niu như trái chín đầu mùa.

Tôi đi giữa sụt sùi cơn mưa
Nước mắt Ngâu thấm vào người lạnh buốt
Ngàn năm sau và cả ngàn năm trước
Oan trái tình yêu - nỗi u uất khôn cùng!

 

Ấm nồng

Xin anh đừng là mây bay

Suốt đời em không với tới

Xin anh đừng là con suối

Bởi nguồn sẽ đổ về sông

Xin anh đừng là vừng đông

Cho em chói loà đôi mắt

Xin anh đừng là khoảnh khắc

Để rồi tan biến hư vô

Anh đừng là ngôi nhà to

Để em đi qua ngần ngại

Anh đừng là bờ, là bãi

Đổi thay dâu bể cuộc đời.

Anh cứ là anh, thế thôi

Ấm nồng vòng tay thân thiết

Nơi em gục vào quên hết

Khổ đau cơ cực đời thường.

 

 

 


 

Trở về mục Đọc Thơ