Giang

 

 

 

Mắt biếc

Ta chôn chồng ta một lần duy nhất

Ở giữa rừng gai không hoa trái mọc

Đất đá rực cháy những lửa điêu tàn

Ta đứng giữa trời,

Lặng thinh, không khóc.

 

Ta phủ xác người bằng bức tranh xưa

Nét vẽ sắc như ngàn dao cắt

Vẽ mắt ta của ngày mới gặp

Mắt tàn phai,

Mắt, của tàn phai.

 

Ta chôn chồng ta một lần duy nhất

Mắt của ta,

Ở lại với người.

 

 

Bỏ San Diego

Cắm cổ

Ta chạy bừa phía trước

Đêm trắng toát

Đêm, trắng toát

Có tiếng nói nào trên trời kia

Dẫn dắt ta về nơi không biết

Ta ra đi,

Bàn chân u mê

Thôi, chắc không c̣n đường trở lại

Những ǵ đợi ở nơi sắp tới

Bếp ấm,

Hay tro tàn?

Một ngày,

Hay trăm năm?

Ta thật không biết

Nếu chẳng thấy ta thành phố này

Cũng đừng gắng t́m ở nơi khác

Thôi, hăy đăng "Bố cáo thất tung"

Cứ nghĩ như ta vừa mất tích.

 

 

Cà phê

Buổi sáng

Cà phê cùng những con cá nhỏ

T́nh ta đâu? Và tiếng ai khóc đó?

Đốt thuốc tàn của điếu thứ một trăm

Ta sẽ sống, rất nhiều cho tắt thở

Và ta nói, rất nhiều cho đỡ nhớ

Này cá ơi,

Ngươi có hiểu ǵ không?

 

 

Bên thềm nhà cũ

Bỗng một sáng ta đầu bù tóc rối

Gương lược mà chi - hỡi thế gian!

Mắt sắc như dao nhưng ḷng đă mỏi

Đạp dưới chân nguyên một khối hoang tàn

 

Ta sụm xuống bên thềm nhà cũ

Đá rêu sương lạnh toát chuyện t́nh xưa

Đứng phắt dậy như hồn ma bóng quế

Ta ôm ta vật vă trước hiên nhà.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ