Hà Bích Lộc

 

 

Dòng sông muộn màng

Người về tính chuyện trăm năm mới

Nghe chật bờ vai những nụ hồn

Sợi mưa tròn lẳn ngoài nương gió

U uẩn đàn thương trĩu giọng trầm

 

Lụa là cánh vạc bay triền vắng

Nghe gió đong đưa những muộn màng

Hồ ơi con nước đời reo gọi

Như có dòng sông nhuộm mắt chiều.

 

Giọng cười sơn nữ

Bây giờ tháng chín về truông

Núi rừng lỡ hẹn nỗi buồn xa xăm

Cây xanh cỏ biếc say nằm

Miên man giấc ngủ về thăm suối mường

Ngôi nhà cao cẳng buồn vương

Chiều lên bản thượng dỗi hờn bao nhiêu.

Người đi mang gió mưa nhiều

Ước mơ đổ ngọn tiêu điều ngó thông

Mơn man chim dỗ mây hồng

Bay đi chốn khác chim trồng luống mê

Nơi đây cỏ mọc đồi chè

Chiếc gùi năm tới chợt nghe não nùng

Trời dong nước xuống chơi rừng

Rưng rưng nỗi nhớ nửa chừng hăm ba

Cười nhăn nếp trán nua già

Người lên thăm bản ngại xa đường rồi

Khăn trần lấp xác hồn tôi

Nguồn xưng tên tuổi hợt hời cuối năm

Mường xa nỗi nhớ rất gần

Bên đường biên giới chập chờn dáng đi.

 

 

Màu đất pha lê

Trăng vỗ cánh sao mừng mây theo hát

Mây phương đoài mặt trời trốn phương Đông

Ngàn mây đá vẫy vùng pha sắc tuyết

Đất trắng tinh tuyền hơn màu trăng. 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ