Hải Minh Huyên

 

 

 

Phố Buồn
Phố xưa dàn trải bóng chiều
Hàng cây lả ngọn hắt hiu nắng vàng.
Thành phố này lúc hồng hoang
Bóng chim tuổi nhỏ ngỡ ngàng tích xưa.

Ân tình gắn bó nắng mưa
Đôi bờ ngăn cách cho vừa nỗi đau.
Mắt em hoang vắng tình sầu
Đôi môi héo hắt nhạt màu chờ mong.

Mênh mang tình tự lưu vong
Phố buồn gục mặt, bềnh bồng liêu trai.
Vầng trăng năm ấy đêm dài.
Nay em tóc rối, hình hài khói mây.

Quê nhà mờ mịt cơn say
Hồn thiêng sông núi u hoài cố hương.
Nam Kha một giấc miên trường
Như cơn sóng vỗ, vấn vương phố buồn.

 

 

Hạnh Phúc Ngắn
Tha thướt em về trong nỗi nhớ
Sương mù ký ức phũ phàng chưa?
Mây đen bao phủ ngày hôm đó
Giọt lệ chia phôi quá thãi thừa.

Tôi níu thời gian, tình trở lại
Lời kinh cầu lay động bờ môi .
Vui không em ở khung trời ấy?
Tôi vẫn trầm luân giữa cuộc đời.

Thuyền đã đưa em về bến mộng
Lạc loài tôi đậu bến trầm kha.
Tan tác vườn xưa không bướm lượn
Như trẻ lên ba, bỗng khóc òa.

Định mệnh đưa tôi vào góc hẹp
Tình gầy sao mơ ước tròn vuông?
Hạnh phúc ngắn ghi ngày êm đẹp
Tôi góp nhặt vào túi thơ buồn.

 

 

Nỗi Ám Ảnh
Mây hãy trôi theo cánh vạc bay.
Ðìu hiu đồi vắng mối tình gầy.
Bi ai tiếng sáo đời phong lữ.
Nốc cạn phiêu bồng, say đêm nay.

Nơi ngõ xưa, tâm thức gợn mây.
Một vùng u tối thoáng sương phai.
Nghe tiếng thời gian chìm hư ảo,
Nghe sóng biển khơi gọi lưu đày.

Tiền kiếp mơ về cuộc đổi thay
Liều ôm thiên kỷ giữa vòng tay.
Lạc bến mê rồi, trăng lay động.
Hoa quỳnh nở muộn, cười ngất ngây.

Ám ảnh không rời nỗi đắng cay.
Sao quét vòm đen nhắc canh dài.
Trần gian hờ hững.  Ðời cô tịch.
Mỏi mắt trông chờ giọt nắng mai..!.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ