Hải Phương

 

 

 

Cỏ chiêm bao nhẹ

đầm đìa giọt sương

Cũng là em

vòng tay đưa

thả hương trong gối

bỏ bùa trong chăn

thả mây trong tóc

phân vân

lùa ta vào cõi phù trần

có em.

 

Cũng là em

miếng môi điên

ngậm vành trăng xế

khúc phiên hồ cầm

mắt nhìn lưới bủa

lặng câm

môi hôn tiền kiếp

níu âm vọng về.

 

Cũng là em

chén trà khuya

cỏ chiêm bao nhẹ

đầm đìa giọt sương

vòng môi khép lại

dư hương

vòng trời đất lạ

vô thường

gió bay.

 

Một đoạn ở liễu chương đài quán

Ta không vó ngựa mà rong ruổi

nay bến phù vân mai bến em

hí lộng một đời không bến tới

dặm trường phiêu hốt bóng trăng đêm.

 

Ta không gươm giáo mà chinh chiến

trận địa hôm qua cũng máu đào

bạn ta hào kiệt phơi tay súng

không mộ bia xanh cũng chiến bào.

 

Ta không chinh chiến mà lưu lạc

thất quốc sang bang mỏi dấu yêu

từ buổi ta về thềm đá cũ

rêu đã rêu phong mộ địa chiều.

 

Ta không chăn gối mà trăng mật

không chút quê hương để đãi người

còn nói chi nhau vàng đá gởi

qua cầu con nước ngậm ngùi trôi.

 

Ta không rượu uống mà say khướt

cạn chén càn khôn trong mắt em

đáy cốc tiệc tàn môi nhật nguyệt

phù hư chuyện cũ mở ra xem.

 

Ta không khanh tướng mà như thể

đau xé lòng trai cung kiếm xưa

thì thôi chuyện ấy mai sau kể

chương đài liễu quán cạn môi chưa.

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ