Hà Nguyên Du

 

 

Xuân thiên nhiên

Hăy nở trong ḷng ta mấy nụ

Cho xuân không ngại bước len vào

Đêm ta người hăy thêm tinh tú

Cho bờ bến mộng bớt nghiêng, chao

 

Khai lối ta về gieo hạt lệ

Nắng em c̣n rực như hôm qua?

Mưa ta sẽ tắm thêm ngàn nội

Lộc biếc mai này thơm mấy hoa?

 

Vẫn tạ ơn em ngày mưa, nắng

Cho cánh chim dài thêm lối bay

Giữa cơi thâm trầm, sâu, tịnh vắng

Én có năng về nâng cốc say?

 

Ong nhớ ngàn năm đường lấy mật

Ta bao giờ lăng lối chung, riêng

Em vạn thuở quên ǵ ngơ trúc

Em có hay ǵ xuân thiên nhiên?

 

 

Như tên ngông, say

Bóng em c̣n hiện lên trang giấy

Ta vẫn c̣n như tên ngông, say

C̣n nghe tiếng nấc đêm bùng dậy

C̣n thả đôi ḍng theo gió mây.

 

 

Đóa phù dung

Chết dần từng phút từng giây sống

Sao ta không yêu đến tận cùng?

Nghịch lư quâu quần -- quanh nghịch lư

Vườn hư nở măi đóa phù dung.

 

 

Ngậm ngùi

Những vật, những đồ bày la liệt

T́nh tự nào riêng cho bao ngươi

Ngh́n năm mọi vật đều câm nín

Ta nói ra chi để ngậm ngùi?

 

 

Thôi về

Một khối tơ ṿ phơi trước mặt

Nhiều quả mù tung tỏa khắp đời

Ta điên chắc sẽ ta điên mất!

Thôi! về làm nốt mấy thơ rơi.

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ