Hà Nguyên Thạch

 

 

 

Tiếp sầu

túi quần thu trọn đôi tay

nghe thân thể đã đong đầy khói sương

bóng hàng cây vá mặt đường

khoảng cô đơn trống gió luồn vi vu

mình qua đó đã mùa thu

hồn nghiêng dốc phố - phố mù sương lay

mình qua đó muốn giải bày

gõ vào lòng đá gót giày gọi nhau

xin người khẽ trở mái đầu

bằng hơi thở tiếp khúc sầu nửa khuya

 

 

Nỗi buồn trên cao

cây ru bóng đổ đường chiều

ngủ đi một giấc đìu hiu với đời

trên ta một cõi đổi dời

trong ta chừng cũng một trời đảo điên

nằm đây cát bãi ưu phiền

đêm theo sóng vỗ trăm miền phiêu du

lẫn trong em dáng mây mù

lên cao mới thấy niềm u uất lòng

còn trong nhau chút vô cùng

thắp lên cho sáng nỗi buồn của anh

lần đi bóng đuổi quanh mình

cho lòng tay trổ nhánh ngành khổ đau

dẫu ca lên nỗi ngọt ngào

con chim đó cũng bay mau cuối trời

mà thôi một chút vẽ vời

giữ đi em, đó, bóng thời gian qua

 

 

Phù ảo

cỏ xanh mướt đầy trời lên xa thẳm

chưa mùa thu sao lòng đã bay sầu

mây qua đó bao la miền biển động

hỡi núi rừng xin ngủ giấc miên du

 

hãy nhìn xuống loài chim theo lối gió

tiếng ca chìm trong bóng lá thâm u

ngày di động trên mỗi dòng thác đổ

có nghe không đời lẫn dấu trong mù

 

khi ngoảnh lại bàn tay mình năm ngón

là nỗi sầu thân xác gọi tên nhau

thời gian thức trên mỗi loài cỏ mọc

thấy gì đâu ngoài năm tháng lo âu

 

bởi theo mãi dấu chân đời lẩn khuất

chờ mùa xuân hồn phủ lá trên cành

nên từ đó bóng sầu vây u uất

ôi đỉnh trời xa khát vọng sao đành

 

ngày vẫn nắng cho tim mình bốc cháy

nước vẫn cuồng giao tận đáy sông dài

mai còn đó nụ cười trên tay vẫy

tôi hỡi về đâu cát bãi chia bày

 

 

Bây giờ, bao giờ

sầu vương trên khóe mắt

tôi về chiều quên mưa

mùa xuân nào sắp hết

dù một lần tiễn đưa

 

gót giày vang lối sỏi

biết mình còn hôm nay

khoảng trời xanh tuổi nhỏ

mây chiều đã nhạt phai

 

giọng cười ai đổ xuống

lạnh hồi chuông giáo đường

còn đây sầu âm hưởng

điệu kinh cầu tha phương

 

hoài vọng bay lên cao

mắt đong đầy bóng tối

sao chiều lên đầu núi

mình đi vào đêm sâu

 

ngày bỏ tôi đứng lại

làm quen dãy cột đèn

người bỏ tôi ở lại

nhìn nỗi buồn lớn lên

 

bây giờ tôi ở lại

biết bao giờ nguôi quên?

(Chân Cầu Sóng Vỗ - Ngưỡng Cửa 1967)

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ