Hạnh Ly
Người nhà quê
Xa quê mấy chục năm trời
Mà ta chẳng hết là người nhà quê
Vẫn thèm tiếng sáo triền đê
Tiếng gà cục tác trưa hè nắng thơm
Thèm cay nồng khói rạ rơm
Bụi tro lấm đượm bát cơm ngày mùa
Thèm câu nhắn sớm gọi trưa
Ríu ran lối xóm lời thưa tiếng chào
Nồi khoai quánh mật ngọt ngào
Bát chè vối nóng qua rào mời nhau
Giờ về thành thị chênh chao
Nhòe cay khói bụi, ồn ào phố đông
Vẫn nghe da diết trong lòng
Vẫn mơ xanh những cánh đồng mờ xa
Bao năm xa, vẫn là ta
Vẫn nguyên gốc gác con nhà thôn quê…
Nỗi niềm không tên
Trả em về với mùa thu
Chớm heo may, nhuộm non tơ má hồng
Con thuyền mắc nợ dòng sông
Chở đầy tình tứ mà không bến về
Trả em về với mùa hè
Chói chang nắng gọi tiếng ve cồn cào
Cánh buồm phượng đỏ khát khao
Mang miền cổ tích trôi vào lãng quên
Trả em về với mùa xuân
Nõn nà búp để non ngần mưa bay
Men trời rót đất nghiêng say
Chén tương tư sánh vơi đầy hư không
Trả em về với mùa đông
Hanh hao nắng với nỗi lòng đơn côi
Đa đoan giọt bấc ngang trời
Trái tim lỗi hẹn với người tình thơ
Trả em về với dại khờ
Ngu ngơ câu nói, ngu ngơ mắt nhìn
Để anh quay gót trước thềm
Sau lưng rơi một nỗi niềm không tên.
Một chiều
Một chiều... Anh trở về nhà
Mệt nhoài tiếng bước chân sa trĩu buồn
Quầng thâm ánh mắt sâu hơn
Nếp nhăn phiền muộn chất dồn đầy vơi
Ngổn ngang bao việc rối bời
Anh quên dành tặng nụ cười cho em
Hững hờ cơm dẻo canh mềm
Dửng dưng nhạt lạnh gối êm tay ngà
Một chiều... Anh trở về nhà
Nhói lòng em những xót xa lặng thầm
Thương anh chua chát thăng trầm
Vòng hư vinh cuộn xoáy ngầm đắng cay
Lãng quên vị ngọt nồng say
Mái nhà êm ấm, bàn tay em chờ
Quên niềm hạnh phúc đơn sơ
Nụ cười, ánh mắt, câu thơ nhạt nhòa
Một chiều... Anh trở về nhà
Đắng trên môi những thiết tha lặng thầm...
Tập tầm vông
Xin em đừng tập tầm vông
Tay không, tay có, biết trông tay nào?
Chọn bên không – sợ lòng đauChọn bên có – đã chắc đâu thấy gì?
Xin em đừng ngoảnh mặt đi
Đừng mang tình thật thay vì trò chơi
Xuân thì nhanh lắm em ơi
Tay không, tay có… chơi vơi tội tình
Xin em đừng giấu lòng mình
Trong bàn tay nắm nhỏ xinh tháng ngày
Đừng trao tôi chút rủi may
Tôi không, em có… tròn đầy được chăng
Nào em, xòe búp tay măng
Để tôi gỡ mối tơ giăng rối lòng
Đừng em nhé, tập tầm vông…
Vịn
Vịn bàn tay ấm mẹ cha
Để khôn lớn giữa sâu xa cõi người
Vịn đôn hậu một tiếng cười
Lau khô nước mắt cuộc đời bão giông
Vịn phù sa đẫm dòng sông
Chắt chiu gieo hạt ươm trồng mùa xanh
Vịn yêu thương ánh mắt anh
Bước qua miệng tiếng tròng trành thế gian
Buộc tình vào lối đa đoan
Thả câu thơ…
Vịn ta còn mình ta!