Hàn Ngọc

 

 

Âm khúc ưu phiền
Tôi về
Cuốn mộng trăm năm
Xếp vào ký ức
Xa xăm mịt mùng
Khói trời
Phủ suốt mông lung
Bên song
Giọng hát
Nghe ...
Chùng niềm tin
Vang xa
Âm khúc ưu phiền
Gởi niềm trăn trở
Cô miên về người
Phù vân nỗi nhớ chơi vơi
Dấu yêu huyễn hoặc
Đã rời nhân gian
Lưng miền
Chim đã lạc đàn
Chia phôi giọt lệ
Sóng loang đôi bờ
Đường mây
Xuyên nhẹ
Mịt mờ
Vọng lời xưa cũ
Hương mơ cõi nào?

March 24, 2003

 

 

Mẹ tôi
Mẹ tôi đẹp nhất trên đời
Những từ hoa mỹ, những lời ca dao
Và gom cả vạn vì sao
Cũng chưa tả hết công lao mẹ hiền

Thương con lòng mẹ vô biên
Tàn phai hương sắc, ưu phiền gian nan
Thân gầy che chở cưu mang
Cho con no ấm, chứa chan giấc nồng

Cho con má thắm, môi hồng
Chắt chiu, tần tảo, gánh gồng đắng cay
Thời gian điểm nếp phôi phai
Đêm đêm nuốt lệ, từng ngày nhớ ba

Phai rồi hồng dáng kiêu sa
Khô cằn nước mắt đường qua não nùng
Ba mẹ chia cách muôn trùng
Tuổi Xuân héo hắt, khốn cùng vì con

Thương chồng một dạ sắt son
Vững lòng chờ đợi như hòn vọng phu
Ba tôi biền biệt trong tù
Tóc xanh điểm trắng, mịt mù trăm năm

Ba về từ chốn giam cầm
Thân gầy, má hóp, mắt thâm, bạc đầu
Lòng mẹ tan nát thảm sầu
Niềm vui chưa trọn, lệ trào biệt ly

Rưng rưng nước mắt hoen mi
Chôn sầu lấp thảm sống vì con thôi
Mẹ ơi ! con viết vạn lời
Ví như hạt bụi giữa trời bao la

May 11, 2003

 

 

Bến Hư
Sầu thành nguồn như biển đời mặn đắng
Buồn kết gió giông cho cây khốn đốn xác xơ
Từ dòng thác đổ đã xoáy mòn tâm thức
Từ những lời tha thiết, trìu mến, ngọt ngào
Chân thật
Những cuồng nhiệt rực cháy của trái tim anh
Tan khối băng ta thành dòng suối mát rượi
Êm đềm
Ấm áp
Tuyệt diệu

Tình yêu có phải chăng là mật ngọt trong tổ ong ?
Khi chạm vào
Thương tích loang lở
Mà vết tì luôn nhói rỉ máu trong tim
Cạn dần ta
Anh, mặt trời nóng bỏng

Từ cá tánh đã đưa ta về chung một bến hư
May 3, 2003

 

 

Cõi nào ta rơi
Niềm tin chết dần theo bóng tối
Khi chiều qua tắt cả tia mập mờ, dã dượi
Trong màn đêm
Nhen nhúm, lập lòe ánh sáng của những con đom đóm
Không đủ soi đường hun hút, chông gai
Mỗi bước đi qua thương tích in hằn
Những bất trắc một đời ám ảnh
Đã nối liền với nhịp thở
Quyện vào nhau suốt kiếp không tan

Nầy những ẩn khuất vằng vặc
Lẫn lộn, lấp lửng khó định
Đoá hoa thơm ngát chứa những độc tố ai ngờ
Giữa sáng tối và trong đục
Với địa ngục và thiên đàng
Anh là gì trong cõi nào ta rơi ?

May 1, 2003

 

 

Niềm Đau Tháng Tư
Tháng tư có những cơn mưa
Dập vùi hoa lá... tiễn đưa xuân tàn
Tháng tư thuở ấy bàng hoàng
Nén hương tưởng niệm hai hàng lệ rơi

Vọng về quê cũ xa khơi
Nghe trùng điệp sóng, bồi hồi xót xa
Đã hai mươi tám năm qua
Từ ngày tang tóc, thân ba tù đày

Điêu linh oằn nặng hai vai
Khổ đau riêng mẹ, đắng cay âm thầm
Thương ba lao khổ giam cầm
Rừng sâu, núi thẳm ... xa xăm chốn nào

Sanh con thê thiết nghẹn ngào
Chở che nắng rát, mưa rào cho con
Chào đời trong cảnh nước non
Lầm than, tai biến mà con đâu tường

Ba mẹ ôm nỗi thê lương
Cho con tất cả tình thương vào đời
Nay con khôn lớn nên người
Quê hương biền biệt , đầy vơi nỗi niềm

Tháng tư mưa gió triền miên
Tháng tư với nỗi chung, riêng ...não nề
Niềm đau theo mãi lê thê
Tháng tư hụt hẫng, cơn mê nát lòng

April 30, 2003

 


Trong làn mưa bay
Trời mưa hoa giấy bay bay
Người phương xa ấy có hay nỗi lòng?
Thoáng buồn giọt nước mắt trong
Mưa rơi hiu hắt chạnh lòng xót xa

Thả hồn theo tiếng mưa sa
Nghe buồn xa vắng, ngày qua mất rồi
Đường đời mấy nẻo chia phôi?
Người đi kẻ ở, buồn tôi một mình

Bên song tưởng bóng nhớ hình
Mưa soi mộng mị... dệt tình ảo mơ
Đường xa tôi mãi ngóng chờ
Mưa giăng trên lối, mịt mờ áo phai

Giờ đây lạc mất dấu ai
Ngẩn ngơ tìm kiếm lòng đầy hoang mang...
Giọt rơi tiếp nối, vỡ tan
Làm đau cánh nhỏ trong làn mưa bay

April 9, 2003

 

 

Rưng rưng giấc mộng

Nhìn về phương ấy xa khơi

Hát lời thương nhớ

Bên trời mong ai

Còn đây bao nỗi u hoài

Nghìn trùng xa cách ...

Bóng dài bước quên

Tìm nhau

Tận chốn vô biên

Xuyên bao bão táp

Tới miền hư hao

Vào đời ...

Trong giấc chiêm bao

Ngỡ ngàng tỉnh mộng

lao đao phận buồn

 

 

Nửa hồn nguyệt tận

Anh đi để lại nỗi sầu

Hồn buồn khép kín... bên cầu tương tư

Anh đi phố vắng... mây mù

Mưa mang nỗi nhớ về ru cõi buồn

Còn đây chỉ nửa linh hồn

Mong tìm quên lãng vùi chôn tháng ngày

Chìm sâu trong chốn tù đày

Bao giòng nước mắt đắng cay cho vừa ?

Ngang trời lại quyện gió mưa

Cho hơi thở nặng đong đưa não nề

Hồn chùng mòn mỏi lê thê

Hát lời nguyệt tận môi thề từ đây

 

 

U hoài
Tháng rộng ngày dài
Đêm thâu trằn trọc
Lầu cao gác ngọc
Lạnh lẽo u hoài

Tôi mơ là mây
(Ðón ánh mặt trời
Tiễn vầng dương xuống
Tự do phiêu bạt)

Tôi muốn là gió
(Hồn theo mộng tưởng
Ði khắp muôn phương
Về không vấn vương)

Ðời quá mênh mông
Trong niềm hư ảo
Trăm năm vọng lại
Những khúc mơ hồ

Ai trông ngày mai
Tôi chùng chân bước
Ðâu là mộng ước
Xa tít tầm tay

Lòng đầy bão nổi
Ðầm đìa mưa rơi
Tắt hẳn nụ cười
Buồn tênh phận người!
January 20, 2003

 

 

Gọi anh
Gọi anh trong mộng mỗi đêm
Gởi theo làn gió êm đềm đến anh
Gọi anh giữa khoảng trời xanh
Quyện trong gió cát nắng hanh rạng ngời

Gọi anh giữa nỗi chơi vơi
Chìm trong tịch lặng trọn đời nhớ nhau
Gọi anh bước nhỏ đi vào
Lối tình rất nhẹ xôn xao ngóng chờ

Gọi anh chiều tím thẫn thờ
Trải nghìn mộng mị... mịt mờ chân mây
Gọi anh tình nhớ đong đầy
In bên suối vắng bóng gầy quạnh hiu

Gọi anh giữa vũng cô liêu
Chim bay quên vết bao chiều nắng thưa
Gọi anh tình nhớ sao vừa
Sầu giăng khung tím quanh mùa giá băng
November 16, 2002

 

 

Biệt ly
Giọt buồn rơi lối nhỏ
Ướt chân người bước mau
Bão lòng hay mưa đổ
Gõ nhịp hồn thương đau

Tiếng lá rơi xào xạc
Hòa tan trong không gian
Giọt mưa nào lưu lạc
Ngỡ ngàng trên mi tan

Thung lũng chiều chia tay
Mắt lệ nhòa mưa bay
Nhìn nhau không dám nói
Từ nay thôi đắm say

Nhìn nhau hồn chơi vơi
Nhìn nhau một lần thôi
Bao câu chẳng thành lời
Ngày mai đường chia đôi

 

 

Đường tơ kết vội

bóng thời gian

(Như dã tràng luôn thuộc bài vô nghĩa

Vẫn miệt mài với biển cát mênh mông )

Tôi ngồi nhìn lâu đài sụp đổ
Giông tố mang
Ngọn sóng vào bờ
Ngàn bọt nước
Viền nền áo lụa
Thấm vào hồn
Cho đời loang lở
Tôi ngồi đây
Nhặt từng mảnh vỡ
Góp hương tàn
kết vội đường tơ
Nối tình ai ...
Thắt chặt cuộn buồn
Hồn ngơ ngẩn mãi thêu dệt mộng
Tôi ngồi hong tình nghiêng liễu rũ
Gởi lại anh
Tình không điểm tụ ...
Trái tim đau
Cùng nỗi xót xa
Và trả cho anh những thiết tha ...

Trả hết về anh
Đã đủ chưa?
Tôi có còn chăng? tôi thuở xưa!
March 21, 2003

 

Bóng thời gian
Người đã khuất ...
Cuối chân trời xa lắm
Đời mênh mông ...
Người dịu vợi phương nào ?
Tôi ở đây !
Cả một trời hiu quạnh
Ru chút tình, theo ngày tháng hư hao
Đời miên man ...
Trôi mãi vẫn ngược xuôi
Hoài vọng cũ ...đã chìm trong tâm tưởng
Chiều lơi nhanh nắng quên ngày khép vội
Lá thu vàng nay quyện đỉnh xa khơi
September 21, 2002

 


Đêm thu
Đêm thu bàng bạc trải mênh mông
Bóng buồn cô độc đứng bên song
Hồn ôm gương vỡ soi tình lỡ
Hờ hững trăng thu nghĩ gì không ?

Màn lụa sương mềm buông thoang thoảng
Bên hiên lá đổ cảnh điêu tàn
Vọng lại thanh âm tình sương khói
Nghe những nhớ thương... suối lệ tràn
September 16, 2002

 

 

Đơn côi
Mây xám chiều nay về qua đó
Để hồn giăng kín sầu chơi vơi
Để thoáng mong manh tình hư ảo
Để buồn rơi rụng kiếp đơn côi

Bay bay chiếc lá vờn trong gió
Liễu rũ bên hồ đưa bóng mơ
Có người con gái về phương đó
Để lại bên song vệt nắng mờ
September 06, 2002

 

 

Ngậm ngùi
Tôi ngồi giữ nỗi cô liêu
Trên bàn bạch lạp hắt hiu ngọn sầu
Ngoài hiên trời đổ mưa ngâu
Bên trong ghế lạnh, vách sau gió lùa
Tóc dài chảy suốt cơn mưa
Rèm mi lay động... mắt đưa bão về...
Gió qua cuốn mất lời thề
Đường đời hai ngả... lối về rêu phong
August 8, 2002

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ