Hàn Nguyệt
Dự cảm
Anh về còn nhớ hay quên
Miếng trầu cay đắng em têm thuở nào
Bước thì sợ cỏ vườn đau
Nói thì sợ lá trên đầu thở than
Hoa cau từ bấy đã vàng
Cây trầu nay đã ngút ngàn lá xanh
Hỏi thì thẹn với chim oanh
Đáp thì hổ với trời xanh mây hồng
Nhớ quên thôi để trong lòng
Lở bồi âu cũng dòng sông nỗi niềm
Anh về chẳng ván chẳng thuyền
Chẳng còn cả miếng trầu têm cuối mùa
Rưng rưng cây khế thì chua
Bưởi non thì đắng, hoa mua thì tàn
Chẳng còn gió, chẳng còn trăng
Anh về lạc giữa vườn hoang tủi hờn.