Hiền Ngâu

 

 

 

Không Còn
nhà thờ đóng cửa
kẻ cô đơn khát giọt niềm tin
ngồi vỉa hè gỡ từng nét nhớ tuổi thơ
gỡ hồn bện từ mảng chữ xa xưa
từ đôi mắt xa vắng
từ cánh buồm rách nát khi mùa xuân biến dạng
khi sóng cuồng đùa gió
khi giọt nước mắt bỗng khô rang
ở một nơi nào đó giữa lưng chừng
giữa gầm thét không còn ý nghĩa
không còn ...

sau lưng mùa đông chết
sau lưng cánh cửa nhà thờ lặng câm
sau lưng

 

 

Có Những Khoảng
có những khoảng rách bươm
có những khoảng rất hẹp
ánh nắng chẳng thể không đến bởi ta nhắm mắt
mù lòa là ta

có những khoảng hợt hời
có những khoảng mông lung
chẳng thể không có mùa xuân hé nụ từ những khóm hoa lề đường
vươn lên - ta tìm ta

 

 

Có Những Đêm
có những đêm
như đêm hôm nay
đêm không gió
đêm không mưa và cũng không bông tuyết
chỉ một đêm như mọi đêm ta nghe trống vắng gieo
vào hồn
lặng câm

có những đêm
như đêm hôm qua
đêm mong chờ dáng anh bên hàng giậu
bên cây cỏ thì thầm tiếng yêu thương em gởi tặng
vào bước chân anh
nhẫn nại

có những đêm
như đêm hôm kia
đêm giận hờn ném bút cuối góc tường
góc anh ngồi mỗi lần đến thăm em
và nụ cười
nở trên môi nhau anh có nhớ?

có những đêm
như những đêm nào
hoa không nở mà hồn nhau bỗng nở
thoảng hương tình quyện khói trà lên cao
ngày xưa ấy
ngày của tuổi thơ ngây

 

 

Có Ngày Chủ Nhật
có ngày chủ nhật nắng trở về
khi xác lá vàng sân
khi tuổi hờn đã xa vẳng từ đêm nao
khi trống rỗng chập chờn
khi bước chân vô tình dẫm lên nhau

có ngày chủ nhật người trở về
khi nước mắt đã cạn khô
khi đôi môi lặng thầm
khi bài thơ đã chết
khi gió cuộn gió quyện đời nhau

có ngày chủ nhật đã qua
khi bàn tay rời bàn tay
khi người và ta thênh thang
khi lá trở mình lang thang
vào giữa dòng thời gian trôi mải miết trôi


như có một ngày chủ nhật
ta say sưa kể cho nhau nghe về tuổi ngây thơ
để rồi


như có một ngày chủ nhật hôm nao
ta chẳng còn là ta giữa bóng lá đỏ đậm hiên nhà
người có hay chăng?

 

 

Có Một Người
có một người
ngồi trong góc chủ nhật
nhìn về những giọt mưa ngày ngày qua
thứ hai
sáng thứ ba
trưa thứ tư
chiều thứ năm
tối thứ sáu
thứ bảy cầm chỗi quét sân nhà
chủ nhật ngồi trong góc ngó mưa sa

có một người
vuốt tóc thầm lật từng trang ký ức
từng nụ cười rơi xuống sàn
vỡ tan
từng hoang mang không còn hiện hữu
giữa những chán chường tê tái mãi miết trên da mặt
nhăn nhiu ngày chủ nhật có mưa rơi
tí tách những ngày ngày trôi

có một người
có một dòng chữ rơi rơi
đến tay một người
giữa màn đêm của ngày thứ hai sắp trôi
và hạt rơi ....
rơi ....

có một người
ngồi trong góc chủ nhật
nhìn về những giọt mưa ngày ngày qua
rơi

 

  

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ