Hoa Cát

 

(Phan Văn)

 

 

Hương ngàn dâng anh
(Hoa Cát Phan Văn Kính dâng thi sĩ Bùi Giáng)

Mỉm cười ngơ ngác, ngẩn ngơ
Thênh thang vào cơi t́nh cờ vườn thân
Câu thơ lóng lánh ngọc thần
Niềm vui vô hạn trong ngần, trong veo


Trăng lên đầu ngơ xuôi chèo
Thuyền trôi lửng mái quạnh queo giang hà
Thơ anh trong sáng ta bà
Buồn vui chợt đọng sương sa đầu cành


Sát na trong khoảnh đủ nhanh
Ngao du sơn thủy hằng thành vĩnh vô
Ngẩn người nghếch ngác ngu ngơ
Hoàng hôn tỏ rạng vào mơ trong chiều


Trăng khuya sương tỏa sao khuê
Lờ thờ lẩn thẩn tan về hư không
Sáng mô nhẹ buốt cơi ḷng
Thuyền trôi lơ lửng lông ngông vô phiền


Và xưa... rồi gặp 'Nàng tiên'
Vườn không, không cửa, không tiền, không vô
Thoáng khi cũng gặp 'Ni cô'
Nhà không không cổng lời chào hây hây


Khi xưa là bây chừ đây!
Một làn gió thoảng ngậm ngùi ngọc lan
Vườn xuân gió dịu vừa tan
Muôn chim trỗi nhạc hương ngàn dâng anh.

 

 

Thu vàng rong rêu


Khơi xa lớp lớp sương mù
Trời cao thấp xuống, biển thu nhạt chiều
Anh và vài lá rong rêu
Nghe mùa thổn thức âm triều xa khơi
Là thu gió ngọt làn môi
Mơn man mát dịu hoa đời thênh thang


Là em gió dậy trăng vàng
Vàng chiều chở nhẹ hương ngàn cúc hoa
Thuyền thu ai chở mây qua
Ráng chiều ửng đỏ hồng pha nắng vàng
Buồm nḥa tóc ngọc mênh mang

Trời thu thấp xuống bạt ngàn rong rêu
Vàng chiều lớp lớp sóng reo
Lững lơ bọt biển vỗ đều thung dung
Bồng bềnh là những cánh nhung
Em- mùa thạch thảo vọng trùng thu ba.

 

 

Nhẹ êm...


Không khói thuốc chẳng hơi men
Nhâm nhi, nhỏng nhảnh cũng bèn say thôi
Say quên như lúc y hồi
Quên trời, quên đất, quên tôi, quên người
Quên thương, quên giận, buồn, vui…
Quên đi ngày tháng say vùi cũng quên
Ánh thu vằng vặc bên thềm
Rơi vào quên lăng nhẹ êm như là...

 

 

Dấu xưa
Tháp cổ hoang vu đá vấn vương
Trăng rừng vàng giọt vọng ngàn hương
Vui t́nh sỏi cuội dài đêm mộng
Lạnh nếp môi mềm huyễn má hường
Uyễn nữ gợi t́nh hờn sóng nhớ
Vũ rêu lay bóng trỗi mùa thương
Đồ Bàn một thuở ôm ḷng tháp
Say nguyệt trơ vơ nắng gió sương.

 

 

Sài G̣n thu rộn ràng 

Dường như Sài G̣n chỉ hai mùa

Mưa và Nắng

C̣n tôi vẫn thấy có mùa thu

Mai vài lá vàng bên hiên giậu

Lá vàng rơi...

Em thầm gọi ơi thu!

Không nai vàng dẫm lên lá vàng khô ngơ ngác

Cũng chớp giông về như ở quê tôi

Thu chợt mát sau mưa chiều vương lạnh

Đèn Sài G̣n muôn sắc nhộn đông vui!

Phố duyên dáng ánh thu trong đáy mắt

Áo xanh chừ sương nhạt nét hoàng hôn

Ngày nhộn nhịp chợt mưa thu về tới

Lá ngơ ngác nh́n dội giọt mưa rơi

Rồi tia nắng mơn đùa reo ánh ngọc

Ngày chợt vui

vàng khẽ gọi

nắng thu ơi!

 

Năm bốn mùa... trời mưa nắng

Buồn để vui… thu đến để bâng khuâng

Thu Sài G̣n rộn ràng như chim nhỏ

Dáng thu về

lấp ló

nắng xuân sang

 

 

Gửi em 

Gửi em phấn trắng mai vàng

Bảng xanh hoa nở biển ngàn châu sa

Từng trang giáo án ngày qua

Cung đàn vang trỗi đất hoa rộn chờ .

 

Gửi em vườn bướm tuổi thơ

Nhạt mùa hồng phượng điểm bờ tóc xưa

Gửi em những buổi chiều mưa

Gió hiên nghiêng tạt song thưa lạnh lùng

 

Trăng khuya bài soạn về chung

Lời em sáng ngọc tâm dung trí ngời

Gửi em muôn cánh sao đời

Không gian rộng mở nắng trời đầy xuân. 

 

 

Vườn xưa 

Hừng đông chim ngàn theo gió

Hoa e ấp nụ xôn xao

Lá mát vươn vai nhẹ thở

Sương buông lành lạnh mừng chào

 

Bướm trắng chập chờn điệu vũ

Vườn xưa ngày hát thênh thang

Bóng ai dịu dàng lối cỏ

Nôn nao trời rộng nắng vàng

 

Mộc lan buồn chi hương ủ

Xuân về cánh lá xanh vui

Đă lâu... lối xưa như cũ

B́nh minh vươn dậy mỉm cười

 

Trinh nữ hoàng cung xinh rỡ

Mỹ miều hiền giúp chờ ai

Nhớ chuyện hồn thơ cụ Tú (*)

Xưa nào về lại thiên thai

 

Nhà trống bàn hiên thêm mát

Tường bên ẩm thắm màu rêu

Hương cau sau hè gió ngát

Thoảng lùa ṿm ngói nhẹ reo.

 

___________________

 

(*) Nhà thơ Tú Xương

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ