Hoa Cỏ

 

 

 

Con gái

vẫy tay chào em gái

dịu hiền và nết na

bím tóc thơm hoa trái

gót hồng thoảng gió qua

 

chiều em về phố nhỏ

cùng vạt mây la đà

tóc reo trên vai áo

anh ngắm nhìn, thở ra

 

ô kìa, cô con gái

có gì trước nhà anh?

sao bỗng dưng dừng lại

ngó chi hoài mây xanh!

 

mây có chi xinh đẹp

lại vô tình bé ơi

lòng anh vốn không hẹp

mời bé vào ngồi chơi

 

anh mời và anh đợi

ngày ngày ngóng chân trời

gót hồng không hẹn tới

lòng anh tràn mưa rơi

 

 

Hoa cúc mùa thu

em cho anh nửa nụ cười

nửa nụ còn lại cho người yêu em

tim sầu thao thức từng đêm

vòng tay ôm mảnh trăng mềm tương tư

 

thương anh từ độ sang thu

những vườn cúc nở hồ như vườn tình

dập dìu ong bướm xinh xinh

hồn như rạo rực bóng hình đôi ta

 

rì rào từng đợt gió xa

bên tai văng vẳng khúc ca tình đầu

giờ em như cúc tươi màu

mùa thu vàng rực nỗi sầu nhớ anh.

 

 

Ngẫu nhiên

ngẫu nhiên

trong cảnh

trăng rằm

        nguyệt

        soi đáy nước

        thì thầm với

        ta

ngẫu nhiên

tim vội nở hoa

        ngu ngơ

        hồn bướm

        mơ xa lại gần

ngẫu nhiên cơn gió

phân vân

        bàn chân

        nào

        dẫm

        lên cành lá khô

ngẫu nhiên

đến nỗi

ngây ngô

        ngồi

        lần

                từng nét

        vu vơ ý tình

 

 

 

Huyền Thoại
Ta lột xác thời gian
Tìm mình trong con chữ
Tờ tâm can cứng ứ
Vết tích nằm ngổn ngang

Ta bước sang huyền thoại
Thấy anh. Đàn bà xưa
Ôm đồi trăng hương lụa
Gọi mời phút say sưa

Ta soi đêm nguyền rủa
Xát vào vết bầm sưng
Những ngôn từ thối rữa
Nở bừng giữa hai chân

Ta vắt hồn phiêu bạt
Rơi giọt nước mắt xanh
Vun đời qua, kiếp khác
Trổ trăm giấc mộng lành
Aug.10.03

 

 

Tàn Thi
Tháng sáu về
mưa ngập lụt ngày tháng của những
gã thi sĩ, ngheò mạt
tối ngày chỉ biết nằm lăn trên trang giấy,
quặn mình
đục khoét trí nhớ
để sinh những con chữ điên rồ

Gói tình yêu
vàng ố
được đem ra
đánh bóng bằng dung dịch loãng
pha vào chút hương vị già chát
còn sót lại
trong thân cùn
sưng đầy vết mủ

Cuộc sống thừa thãi cứ nở
bành trướng từ khối chất xám
đã hoen ố thời gian
chờ
khi ngôn ngữ mất đi sự giao cảm
giữa tâm hồn với vạn vật
thì
đó chính là dấu hiệu
ngày tàn của sự cầm bút
Jun.22.03

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ