Hoa Đất

 

 

 

 

Khúc Thu Ca

1.
Hôm qua ai nhặt lá vàng
Ngẩn ngơ khẽ hỏi "thu sang bao giờ?"
Ta về gom vội dòng thơ
Bao thương nhớ cũ bây giờ còn đâu...

Thu sang nắng cũng đổi màu
Ve ngưng tiếng gọi xanh xao trời buồn
Người đi, lệ đổ mưa tuôn
Sông sâu quên mất cội nguồn nơi nao...

Vì sao... ai biết vì sao?
Tình đầu tình cuối, tình nào cho ta?
Không còn nữa, những thiết tha
Ta mang thu cũ trả về ngày xưa...!


2.
Nơi em ở không là mùa thu...
Chỉ có nắng, gió, mưa... và dòng nước lũ
Tháng tám đi qua em giã từ mùa hạ
Khi nước giăng trắng ruộng đồng
Em biết đã vào thu...

Hà Nội bây giờ chắc có gió heo may
Cuốn lá ngô đồng rơi đầy hiên nhà vắng
Chiếc khăn mong manh, khẽ khàng vòng quanh cổ
Thiếu nữ mùa thu, người đẹp trong tranh

Em phương này vẫn tấm áo mạ xanh
Tay thoăn thoắt cứu từng bó lúa
Khao khát lắm tiếng lá bàng rơi khẽ
Tiếng đùa vui bên hoa cúc nở vàng...

Bao giờ nơi em có được mùa thu?
Để trẻ thơ được nhìn mây lơ dãng
Để lớp học không như lòng sông bàng bạc
Đứa tập đánh vần...
Đứa nghịch nước, soi gương..?

Khúc tình mùa thu em viết cho anh
Muôn nỗi lo toan chẳng phải chuyện chúng mình
Vì đã bao lần em hát khúc thu ca...
Tiếng hát chơi vơi giữa dòng nước xoáy

Em chợt nhủ thầm "quê mình đã vào thu..!"


3.
Chẳng ai nói với em
Thế nào là hạnh phúc
Chẳng ai vẫy tay chào
Khi em xuống sân ga
Bởi em chưa từng được biết
Điều kì diệu của tình yêu

Dòng thơ buồn
Giấu vội vào tim
Mặc nắng mùa thu
Thiêu đốt dần cảm xúc
Bởi em chưa từng được biết
Âm điệu dịu dàng của khúc thu ca

Hoa cúc bên thềm
Một sáng chợt nở hoa
Giọt nắng mượt mà
Buông mình xuyên cành lá
Em lơ đãng... chân trần vương trên cát
Bỗng ngỡ ngàng...
Thiếu vắng gió heo may!

Không tiếng cười
Không cả những nồng say
Mùa thu trong em...
Chết theo ngày thu cũ
Khi một lần
Hạnh phúc đã rời xa!
Thu 2002

 

 

Lục ngôn cuối mùa ...
Chơi vơi tay nắm bàn tay...
Bóng tối sao thành nỗi nhớ
Treo lững lờ, giữa con tim..
Mùa thu có còn trong anh?
Mà sao trời xanh tắt nắng
Cơn gió nào.. xua tan mây

Chơi vơi gió gọi nắng lên
Hững hờ , thương yêu ,gào thét
Vần thơ không là giá rét
Mà nghe tê tái cõi lòng

Chơi vơi chồng chất chơi vơi
Em tiễn mùa thu qua cửa
Đông về lá vàng thôi rụng
Lá xanh nước mắt nhạt nhòa...!
Cuối thu 2002

 

 

....Là Kỷ niệm...
Viết cho ai..ai là người yêu dấu...
Tình cuối... tình đầu... chằng của riêng ta
Bức thư xưa ngại ngùng không dám gửi
Theo thời gian thương nhớ cũng nhạt nhòa...

Thà như thế để lòng không hối tiếc...
Không buồn thương, không ôm một khối sầu
Mối tình đầu trôi qua trong yên lặng...
Tình cuối cùng... có đến với lặng yên..?

Đông đến rồi, ai sẽ nhớ hay quên...
Gót chân cũ in đầy con phố nhỏ
Cái nắm tay... vội vàng... và lặng lẽ
Hơi ấm ngày nào còn mãi trong tim..

Phố nhỏ bây giờ... hờ hững lặng im
Ta đi qua nghe cõi lòng nặng trĩu
Hạt bụi bay vô tình cay lòng mắt
Vành môi xưa... tiếc nhớ nụ hôn đầu...
JAN.1

 

  

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ