Hoài Điệp Hạ Phương

 

 

 

 

C̣n đợi cố nhân!
Tôi trở về thăm giáo đường xưa
Chiều nghiêng cánh mỏng sầu đong đưa
Đâu bóng h́nh quen qua lối nhỏ ?
Con ngơ bây giờ… mặc gió mưa!
Yêu dấu, ngả đời lạc về đâu?
Sao nghe hồn nhớ tiếng kinh cầu !
Ngậm ngùi chuông đổ buồn lên mắt
Đă mất tiếng cười… đuổi theo nhau !
Bài Thánh Ca xưa không c̣n dạo
Bản ḥa âm cũ đổi thay cung
Lầu chuông tiếng gió âm thầm gọi
Rượu trăm năm… c̣n đợi cố nhân !

 

 

Tương tư khúc
Trong mơ anh đến quẩn quanh
Để cho em mộng t́nh xanh đẹp đời !
Mai này góc phố có đôi
Trái tim hồng vẽ giữa trời trắng mây !
Cho em đi, một ṿng tay
Cho luôn tiếng hát ru dài giấc mơ!
Tỉnh say em dệt vần thơ !
Tương tư dạo khúc ngẩn ngơ đất trời !

 

 

Tiễn đưa
Tiễn chiều ... về cuối chân trời
Đưa t́nh qua góc thơ mời tri âm
Tiễn ngày nữa ... trôi lặng thầm
Đưa thêm buồn chán vào thăm thẳm đời !
Tiễn người ... ra khỏi ḷng tôi
Đưa luôn tim nhỏ ngậm lời yêu thương !

 

 

Tấu khúc đêm đông
Ḷng tôi như thể cây đàn
Hôm nay tấu khúc sang ngang năo ḷng
Đêm Đông buồn quá đêm Đông !
Lạnh ngoài nào thấm bằng trong tâm hồn
Tiếng đàn hợp âm Thứ buông
Từng nốt rơi xuống cạn nguồn tin yêu !
Chân t́nh mấy độ chắt chiu
Chỉ c̣n chừng ấy buồn hiu khúc này
Thử lơi nửa nhịp: T́nh bay !
Láy thêm một nốt: Từ rày mất nhau !
Có cung Thứ nào vui đâu
Không thèm hoán chuyển nên sầu mênh mang !


Khó!
Anh đă đến nâng em đang quỵ ngă
Khi niềm tin tan ră ở cuối đường !
Anh đưa tay nhen lại lửa yêu thương!
Mong sưởi ấm con tim dường băng giá
Th́ thương anh có ǵ đâu mà lạ?
"YÊU" thôi mà ! Sao bỗng khó nói ra !!!
 

 

Đi với lục bát t́nh
Tôi đi với lục bát t́nh
Nghe yêu thương gọi bóng h́nh thân quen
Buồn vui như thác trăm miền
Tuôn theo con chữ từ triền núi cao
Góc phố bừng mắt xôn xao
T́nh thân tay vẫy người nao nao t́nh
Dù trời đêm hay b́nh minh
Con tim c̣n đập lời t́nh c̣n vang !
 

 

Thiếu
Quán xá chiều nay
thiếu một người
Một người lữ khách
chốn xa xôi
Đôi chân dường mỏi
mà không nghỉ
Quảy gánh ra đi nữa...
v́ đời!
 


Vô đề
Đem giết t́nh yêu... với nụ cười!
Mưa rơi từng giọt trên má, môi !
Quay cuồng đi giữa điên và tỉnh
Giữa nhớ nối quên... vẫn thấy người!

 

   

 

Trở về mục Đọc Thơ