Hoài Mặc Niệm
Áo chiến binh
Quên sao được người lính trẻ hiên ngang
Mặc quân phục vương bụi đường chinh chiến
Ghé nhà cháu một buổi chiều phai nắng…
Chú khen cháu hiền ngoan và dễ mến
Phép lần sau sẽ tặng cháu cành hoa…
Tiếng chú nói nghe êm trầm, ḱ lạ
Cháu ngại ngùng và mắc cỡ ghê nơi
Làm Ba mắng: chú nói, có nghe không
Sao không đáp, mắt nh́n đâu lơ đễnh?
Chú vội vàng và nhẹ nhàng chống chế:
Thư thả nào, tội nghiệp bé mà anh!
Bỗng dưng hờn, lặng lẽ bỏ đi nhanh
Vào pḥng vắng lệ tuôn tràn đôi má
Tự dưng thế, không phải v́ ba mắng
Mà cháu khóc v́… v́ chú đó, biết không?
Thế rồi,
Ba cùng chú ra đi
Cháu giữ lại… chút t́nh chi, câm nín?
Ảnh của chú được ba lồng khung kính
Cháu hay nh́n ra ngẩn lại vào ngơ
Chú đâu biết cháu đă tôn thờ
H́nh ảnh chú áo xanh, giày trận lớn!
Thư tiền tuyến ba viết rằng phép đến
Chú theo ba về lại ghé thăm nhà
Chú có hứa đem hoa rừng tặng cháu.
Trông đợi măi - cuối năm
Rồi tháng sáu
Cháu rộn ràng mặc áo tím hoa sim
Mẹ không biết, nh́n khen: con chóng lớn
Xinh xắn dịu dàng, trong sáng dễ thương.
Ḷng thầm kín nghe bao nhiêu nhung nhớ
Xuôi nguồn về tô đẹp buổi chiều nay
Vậy mà,
Trời xuống thấp, chú đâu, không thấy?
Chỉ ḿnh ba: "Lệnh! khẩn cấp quân hành"
Rồi vội vă ba đi liền khi ấy.
Gió nổi mây bay, ḷng ai u ẩn
Nhón cao chân nào thấy được ǵ đâu?
Ai, ai khiến cháu bỗng nhiên vương vấn
Bỗng nhiên đợi chờ, trông áo chiến binh!!!
Trận gió t́nh yêu trong thời binh biến
Chú sai hứa lệ rơi nḥa áo tím
Chú sai hứa lệ rơi nḥa áo tím
Chú sai hứa lệ rơi nḥa áo tím!
Mùa Xuân và một chỗ nằm
Tại sao bây giờ mùa xuân bây giờ tết?
Người người đến nhau tay bắt mặt mừng
Sao thế gian này c̣n có mùa xuân
Khi tôi bị cướp đi rồi sự sống??!
Nơi tôi ở xuân chỉ thêm hoang vắng
Mái tranh nghèo run rẩy mấy mùa đông
Trên bàn thờ di ảnh Mẹ, Ba, Anh
T́m đâu nữa ngày đầu năm mừng tuổi!
Tết thuở xưa tôi hăy c̣n bé lắm
Để chị chải đầu, thắt bím cài nơ
Và ĺ x́ bao giấy đỏ ước mơ
Chị an ủi: “phần anh Hai, chắc muộn
Các anh ḿnh – lính mà, ai biết được
biền biệt núi rừng, năm tiếp tiếp năm
nhà vắng, chúng ḿnh côi cút nhớ mong…!”
Tôi mới khóc đêm qua hay vừa sáng
Khi mùa xuân pháo đỏ nổ ngoài sân
Anh Hai về từ mặt trận Phước Long:
Mừng em gái anh xuân hồng mười tám!
Không! Tôi muốn hét to tắt hơi ngừng thở
Muốn nhẹ linh hồn chối bỏ trần gian.
Nhưng chị tôi nh́n ánh mắt như van
Và anh nữa bao năm rồi mới gặp!
Bao đớn đau thôi đành, tôi nhận hết
Cơi trần gian, cạm bẫy vực sâu
Lại một mùa xuân quay quắt thương đau
Tay áo trắng che ngang tầm nước mắt!
Đêm đang sâu hay trời dần rạng sáng
Dường như xuân mai, thọ ngát mùi hương
Trên bàn thờ huyền ảo những chân dung
Ở đâu đó huyệt sâu chờ lấp đất!
C̣n có bao giờ
Nến thắp sáng giữa đêm trường cô lẻ
Nến xua tan bóng tối ở quanh ḿnh
Ta thấy ǵ qua ánh nến lung linh?
Thương tổn ấy đă lên buồn - khắc khoải!
Buổi sáng tung tăng ngàn hoa cỏ dại
Chưa kịp xuân th́ khẽ gọi một tên ai
Chợt phải gượng cười che đắng nuốt cay
Phải tập đứng và ngăn ḷng chán sống
Mỗi sớm nắng mỗi chiều đi ảm đạm
Mỗi thê lương cứ ở lại ḷng ta
Tiếc hận ư? mười bảy tuổi nhạt nhoà
Tay áo trắng che ngang tầm nước mắt!
Gió cuốn, mây đen, lốc giông tàn khốc
Đâu phải dao mà xiên nát tâm can
Ôi thanh xuân! bất trắc đă gậm ṃn
Và tuổi trẻ có bao giờ thắm lại???
(Ktlc 1967)
Trên bờ cát ướt
Vâng em hứa, nếu anh là mây trắng
Em sẽ thành chim theo khắp phương trời
nếu anh là thuyền say gió viễn khơi
em không ngại suốt đời làm bến đợi.
……………………………………...
Anh nhớ nhé, đừng trách hờn em nữa
đừng hoài nghi chim sẽ mỏi đường bay
Em sợ mây đen, giông tố, ngày dài
Và mưa xuống làm chúng ḿnh lạc mất!
Vâng em biết trong cơi trần bát ngát
Tóc mây trời theo gió thả tung bay
Dẫu ngày sau t́nh ngủ giấc miên say
Em vẫn chỉ mong manh là sương khói .
Vâng, em hứa những điều không thực tế
Bởi v́ mai hai đứa phải xa rồi
Thực tế th́ – anh nh́n thấy đó thôi:
Câu hạnh phúc viết trên bờ cát ướt!
(BHA 1968)
Ảnh ảo
Anh đừng ví mắt em là sao sáng
Rồi một ngày anh sẽ chóng quên đi
Mây kéo về sa sợi xám lê thê
Và em sẽ mù ḷa, anh có biết!
Xin đừng nói t́nh nồng cho em hết
Rồi mốt mai anh lấy lại vội vàng
Vũ trụ sẽ ngừng đặc quánh màu tang
Sẽ lá rụng trên mộ phần mới lấp.
Xin đừng bảo là của nhau duy nhất
Khi trần gian nhiều biến đổi không ngừng
Biết chừng nào anh ngoảnh mặt quay lưng
Để thần chết gọi đ̣i em sự sống.
Đường thiên lư dẫu trời cao bể rộng
Điệp trùng sâu và núi thẳm cách ngăn
Em suốt đời làm ngọn gió bâng khuâng
Lăng mạn khắp theo bên anh mát dịu!
Chỉ như thế! đừng ước thề anh nhé!
Đừng thêu thùa rồi phai lăng ra đi .
Mối thiên duyên sẽ c̣n lại chút ǵ?
Hay nắng hạn, cành khô, anh có biết!
Xin đừng hứa rằng yêu em suốt kiếp
Rồi mốt mai những thay đổi phũ phàng
Nhà sẽ buồn thành mộ vắng hoang thinh
Và em chết, không ai về thắp nến!
Mông lung
Em là cỏ tím là rong rêu, đá sỏi
Em hay đùa rồi lặng lẽ quay lưng
Quên em đi – t́nh đầu tiên thơ dại
Mặc sỏi trở trăn và rêu biếc ngậm ngùi!
Em là sáo núi là chim rừng, suối vắng
Nói thật ḷng, rồi em trốn mất tăm.
Nhớ nhung, anh t́m tới tận xa xanh
Làm rung chuyển sợi mây rừng bướng bỉnh.
Là con gái tâm hồn như tuyết trắng
Không bao giờ em nói được ǵ đâu
Mặt trời lên và tuyết tan sôi nổi
Nghiêm túc hiểu rồi – em cảm động mà thôi!
Thà như thế, như là nai với lá
Chim và mây hoặc sỏi nhỏ bên đường
Mai có lúc hai phương trời xa lạ
Tay khói sương che tầm mắt mịt mùng!
Thầm lặng
Chút phản ảnh của tâm hồn phù phiếm
Có ǵ đâu mà anh phải bận tâm
Bởi cuộc sống đến – đi bằng ảo ảnh
Nên vần thơ là tất cả mong manh!
Quên em nhé, bởi v́ em bé nhỏ
Em u buồn và hay khóc lẻ loi
Cơi mộng ngoài kia ai thiết rong chơi.
Nhưng thơ thẩn một ḿnh em lặng bước.
Anh yêu mến, ở ngoài nơi xa lắm
Rừng bao la và núi thẳm non cao
Thở dễ dàng hơi hướm của trăng sao
Của suối lạnh và hồn thu sương giá.
Của đồng vọng tiếng chuông chiều cao cả
Của từ bi – ḷng chợt bất ngờ!
Quên em nhé, bởi v́ em hay khóc
Em lặng thầm và dại dột nhỏ nhoi
Cơi mộng ngoài kia ai thiết rong chơi
Giữa sương khói một ḿnh em đi măi…
Áo mới
Mai mùa xuân hay ngày cùng căn kiếp
Em mặc ǵ - một màu đỏ áo quan
Anh về thăm xin đừng có ngỡ ngàng
Mà hăy cứ là cây cao bóng mát!
Anh khóc nhé! bởi v́ em đă khóc
V́ yêu anh và không thể quên nhau
Tấm h́nh em, anh đừng quá nh́n lâu
Bởi tất cả đă nằm trong mệnh số!
Kbc hay hậu phương vào tết
Cũng quạnh quẽ em, vài tiếng trống kèn
Anh đến đây hăy nhấm nhấp chút men
“Rượu em cất, từ chúng ḿnh xa vắng!”
Thương em nhé, bởi v́ em đă chết
V́ yêu anh mà giấu diếm luôn luôn
Tiễn đưa em buổi sáng mặt trời lên
Anh về sớm kẻo hoàng hôn xuống lạnh!
(Ktlc 1969)
Tội phạm
Có một thuở chàng khen em xinh lắm
Và em ngoan chắc hẳn ít ai bằng
Gặp nhau rồi ḷng vương vấn bâng khuâng
Ḷng thắc thỏm hương t́nh yêu quanh quất!
Mái tóc buông vai tựa gịng sông nhỏ
Mắt đen buồn, làn môi mím thơ ngây
Chàng thương em d́u dịu nét mộng mơ
Em xinh xắn để riêng chàng đắm đuối.
Buổi tối bên nhau đếm sao vời vợi
Chàng bảo rằng hạnh phúc sáng lung linh
Đôi cánh mi nhung khe khẽ êm đềm
Em thinh lặng tùy ư chàng hiểu lấy.
Đón nhận t́nh yêu của người con gái
Rất dịu dàng và vụng dại phải không?
Nhưng chàng khen em tế nhị vô cùng
Em nhỏ nhẻ chàng yêu em suốt kiếp.
Lời nào ngày xưa tuyệt vời chân thiết
Ôi bây giờ chàng vội nỡ quên sao
Cho t́nh yêu hẫng cánh hoá chiêm bao
Và bất giác, từng mạch đời trăn trở!
Thôi chàng đi, rời xa khung cửa chết
Thôi chàng quên bóng tối mắt đen buồn
Của riêng một đời lạnh lẽo bi thương
Bởi phạm tội (?) viết hoài thơ nước mắt!
Thôi chàng đi, rời xa tên tội phạm
Kẻo đêm về biển động sẽ vang âm
Gió biển vô t́nh sao khỏi lạnh bước chân
Sao khỏi bạc áo chàng khi vĩnh biệt!
Thôi chàng đi kẻo màu đêm thê thiết
Kẻo mùa đông sương tuyết đẵm hiên nhà
Với dáng em thầm tựa một bóng ma
Chàng sẽ chán ngỡ nhà giam, ngục lạnh.
(LBA 1969)
Phôi pha
Không là đá, nên bây giờ hấp hối
Trong cơn đau đeo đẳng suốt đời người
Mai chàng về có ngàn sao soi lối
Hái dùm em một cánh nhỏ lạc loài!
Vẫn chôn kín và ước nguyền son sắt
Giữ trong ḷng duy nhất nỗi niềm thương
Dặm ngàn xa đường chàng - em vắng mặt
Làm một loài cỏ tím mộng mù sương.
Vâng buổi ấy: chim ca, hồn nắng mới
Cho chàng thành một điểm sáng dấu yêu
Chừ măi đâu trên triền đời thoai thoải
Dốc vô cùng nên t́nh hoá rong rêu!
Khi chàng về em không c̣n đó nữa
Có nghĩa là thân ái đă ngàn xa
Căn pḥng lạnh, vệt nắng mai không đủ
Sưởi cho đời đă kết chuỗi phôi pha!
Và muôn thuở vẫn là em – mặc niệm.
Ly - hợp diệu kỳ; hư ảo t́nh ca
Áo quan tài, nến hai hàng ngăn cách
Thời gian trôi thời gian cứ nhạt nhoà!
Không là đá, nên cuối cùng xấp mặt
Quên một thời tóc bím với chân chim
Tủi thân hoài niềm dấu yêu cũng mất
Tội t́nh em một lần đó chinh nghiêng!
Thất lạc
Có một buổi b́nh minh
Chim hót ở hiên ngoài
Em ra nơi thềm cửa
Bốn mắt nh́n, long lanh!
Có một áng mây hồng
Cùng loài chim phiêu lăng
Sáng nay nhiều bâng khuâng
Nghe ḷng say men ấm
Có một lần thanh vắng
Khẽ tựa vào vai nhau
Tưởng đời bền đá thạch
Tưởng t́nh lâu, keo sơn!
Có những ngày như thế
Đi trên bờ ước mơ
Hàng dừa soi bóng nước
Hát nhạc và ngâm thơ.
Chỉ rộn ràng như nắng
Và mong manh như tơ
Hẹn thề chi - khắc nghiệt!
Anh đừng nói đợi chờ.
Sẽ một buổi chiều tàn
Tiếng kèn đi qua phố
Tờ chi rắc đầy lối
Rơi sau chiếc xe tang.
Mây với chim lăng mạn
Chơi đi trốn đi t́m
Trốn, t́m nhau rực rỡ
Trốn t́m nhau, lạc đời!!!
(SG GĐ 1970)
Thềm xưa
Cho tôi đứng bên bờ sông giây lát
Để gió chiều hôn mái tóc tôi bay
Chút sóng vỗ vẫn êm đềm tiếng nhạc
Nhạc buổi đầu hồ dễ mấy phôi phai!
Cho tôi sống không bao giờ liên luỵ
mỗi buồn phiền là con nước trôi đi
Niềm yêu dấu nói làm sao cho phỉ
Bởi t́nh đầu hay trằc trở chia ly!
Cho tôi đứng bên thềm xưa rêu biếc
Nh́n đôi chim cất tiếng hót đầu ngày
Nh́n cho suốt mấy vàng thu tháng bảy
Trăng dường tan, nước dường cạn, non ṃn!
Mối t́nh ấy thơ ngây làm sao nhỉ?
Người cầm tay, tôi chợt khóc dễ dàng
Rồi mỉm cười nghĩ vẩn chuyện ly tan
Rồi hờn giận trốn t́m nhau, thất lạc!
Cho tôi ngủ dịu dàng trong bóng lá
Khi nắng chiều chưa tắt ở non cao
Nai với lá nghiêng đầu nhau êm ả
Ai thầm th́ kể chuyện các v́ sao…!
Tạ từ
Này chim, mây và nắng
Này gió, lá, hoàng hôn
Khi nào chàng có đến
bảo rằng mộ mới chôn.
Hát cho chàng nghe nhé
Cô đơn kim thu mộ
Vừa an giấc đêm qua
Khi trời đem giông tố.
Gió kể cho chàng tường
Mộ này chôn lá cỏ
Quay quắt mấy thu xưa
Kẻo không, chàng cứ tưởng…
Sưởi cho chàng chút nắng
Mộng, thực - cầm bằng không
Hăy về vui duyên thắm
Lụy chi, chút t́nh nồng
Mây đưa chàng đi nhé!
Hướng mặt trời phương đông
Xa khỏi rừng hoa trắng
Xứ cũ - từng bâng khuâng!
Nằm lại đây ḷng đất
Ta yêu chàng trăm năm
Tàn thu và muôn kiếp
Bính Minh! Ôi xa xăm…!
(SGGĐ 1971)
Ước mơ
Tôi vẫn mơ tự do và được sống
Giữa trời xanh mây trắng, tiếng chim ca
Giữa bao la trong trẻo đến thật thà
Suối róc rách qua ngàn cây nội cỏ!
Thật tuyệt diệu! bàn tay tôi cầm lấy
Trái tim ḿnh nở triệu đóa hồng nhung
Đi khắp nơi, thắp nến sáng bao dung
Bồ Tát Hạnh, tùy duyên sinh khởi…