Hoài Song Thư
(1947 - 1969)
Đă
buổi sáng trên núi caonh́n em buông tóc xơa
một hành tinh vỡ vụn
lả tả xuống vai anh
ôi thịt xương từng bao năm đau nghiến nhục nhằn
anh chợt lớn và cao thành mây đỏ
có bao giờ em yêu anh
kẻ mang niềm kiêu hănh và cô độc đời đời.
Hóa thân
trong cơn mưa buổi chiều
anh là giọt nước hóa thân
một đời thủy thủ qua đêm dài biển khơi
lưu đày và vọng tưởng
trở về làm cơn mưa
t́m quê hương và t́nh yêu.