Hoa Mộc Lan

 

 

 

 

 

Tự tình một khúc bên dòng

Ôi dòng sông những ngày xưa
Những ngày kỹ niệm ta đưa nhau về
Hàng cây già đứng bên lề
Đã từng chứng giám lời thề bên nhau
Dẫu cho cuộc sống giăng sầu
Thì hai ta vẫn mong nhau suốt đời
Dẫu cho vật đổi sao dời
Tình ta vẫn mãi sáng ngời thiên thu
Dẫu ai có nói tình đầu,
Khó mà giữ được trước sau vẹn toàn
Dẫu cho trời đất bẽ bàng
Chia lìa đôi ngã chàng nàng cách xa
Dẫu cho bão táp phong ba
Cũng xin được chết mặn mà bên nhau.

 

 

Niềm tin
Nếu một mai em mất niềm tin
Em tự hỏi cuộc đời sẽ ra sao
Lòng em như biển cạn thét gào
Sóng cuồn cuộn trong những giấc chiêm bao.

Anh như ánh vầng dương soi sáng.
Đưa đời em ra khỏi chốn tối tăm,
Mang em đến những bến bờ của niềm tin
Và lòng em chan chứa tình yêu.
14/8/2002

 

 

   

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ