Hoàng Anh Tuấn
Bài ca M. L.
Về khuya tiếng nói âm thầm
Em nghiêng mái tóc cho gần vai anh
Nhạc lên men rượu si tình
Ngẩn ngơ khói thuốc bồng bềnh ý thơ
Ðâu rồi ngực áo ngày xưa
Vết hôn lơi lả bây giờ đâu em
Cho anh xin trái môi mềm
Linh hồn du mộng trong thuyền mắt em
Cho anh phố vắng nửa đêm
Cho anh một chút mái thềm trú mưa
Cho anh gặp gỡ tình cờ
Hai giờ khuya lạnh để vừa dìu nhau
Cho anh mái tóc yêu sầu
Cho anh gò má nát nhiều cô liêu
Cho anh tròn một vòng eo
Cánh chim lãng tử sầu theo tuổi mòn.
Người yêu nói
Khi em nói bằng mắt buồn xóm nhỏ
Anh nghe chiều cuối ngõ thả lời ru
(Ôi những buổi chiều ngoan giấc mùa thu
Mà anh lỡ giam vô hồn lãng mạn)
Khi em nói bằng nụ cười rất bạn
Anh nghe hờn từng thoáng mỏng tiếc thương
(Mộng trẻ con anh khéo giấu trong hồn
Nên thuở bé vẫn còn nguyên tha thiết)
Khi em nói bằng móng tay mười chiếc
Anh nghe đau mười dấu vết hoài nghi
Ðáy bình an choàng thức tỉnh đam mê
Như thuở bé gợn hồn đầu tê buốt
Tay vụng dại bỗng mềm như dáng lược
Tóc em màu chải ngược gió về khuya
Khuôn mặt em nghiêng lệch đón môi kề
Mi mắt lả trong âm thầm khép lại
Khi hơi thở loảng mùi thơm cỏ dại
Anh nghe đàn bầu ái ngại lên giây
Anh nghe anh sửa soạn để chua cay
Khi em nói bằng vai gầy đơn độc
Khi em nói bằng nín thinh xõa tóc
Anh nghe buổi chiều tê tái mưa bay
Da thịt sầu như khoác áo heo may
Anh áp má trên ngực em lạc lõng
Khi em nói bằng lời yêu đưa võng
Ánh phiêu du trên biển rộng ngát xanh
Khói thuốc lên êm dịu thắt hồn anh
Nghe thổn thức qua một lần uể oải.
Còn lại
Bước rất nhẹ như mây mềm dưới gót
E nắng buồn làm rối tóc mưa ngâu
Em tìm anh nước uốn nhịp ven cầu
Năm tháng cũ rợn tình xưa tỉnh giấc.
Em vẫn bé, anh vẫn còn ngây ngất
Màu áo hường còn gợn bóng âm thanh
Mắt thuyền qua, nên nón vẫn nghiêng vành
Chân cuống quít nên guốc dòn gõ cửa.
Anh mở vội cả nghìn lần hớn hở
Cho hồn nhiên mắc cỡ với hoài nghi
Em cúi đầu và lặng lẽ bước đi
Từ hôm ấy cửa nhà anh bỏ ngõ.
Bước rất nhẹ như hường qua sắc đỏ
Như màu trời len lén bước vào xanh
Như thời gian vò nát lá thư tình
Bước rất nhẹ nhưng vẫn còn đứng lại.
Bước rất nhẹ như mùa thu con gái
Như bàn tay khẽ hái tiếng đàn tranh
Như chưa lần nào em nói: yêu anh
Như mãi mãi anh còn nguyên thương nhớ.
Bước nhè nhẹ như bóp mềm hơi thở
Như ngập ngừng chưa nỡ xé chiêm bao
Em có về ăn cưới những vì sao?
Ðể chân bước trên giòng sông loáng bạc
Ở một chỗ tưởng chừng như đi lạc
Yêu một người mà cảm thấy mênh mông
Em đi ngang nhịp bước có lạnh lùng
Mà sao vẫn y nguyên bài thơ cũ?