Hoàng Bích Đào
Ý thu
Có ai gõ cửa mùa thu
Mà nghe ngưng bặt ý thu ngỡ ngàng
Có ai mở lối cỏ vàng
Mà nghe hoa cúc thơm hàng giậu xưa
Có ai dệt những sợi mưa
Mà nghe trời sắp đong đưa cầu vồng
Có ai gửi nắng qua sông
Mà nghe lạnh lẽo về trong tâm hồn
Có ai khép cửa hoàng hôn
Mà nghe gió khóc về chôn chiều vàng
Có ai lỡ chuyến đò ngang
Mà nghe thơ thẩn dư vang thở dài
Có ai giấu nỗi u hoài
Mà nghe thấp thoáng một vài ý thu.
Tình thu
Mùa thu em ở đâu?
Ta bâng khuâng tự hỏi
Em hay mây giăng sầu!
Mùa thu mùa khói sương
Lòng ta nhiều thương nhớ
Em hay sương vấn vương?
Thấy gì trong mù khơi
Hình ai thật xa vời
Những chiếc lá thu rơi...!
Ta yêu mùa thu, hay yêu người thu ấy?
Ta yêu người thơ, hay yêu lời thương nhớ?
Gió thu đang thì thầm
Một khoảng trời thu mộng
Mơ hồ và nổi trôi...
Ngõ tím
Bâng khuâng dừng bước dưới hàng phong
Nghe lá xôn xao nhuộm nắng hồng
Tưởng như phượng nở, mùa thu cũ
Mà người năm ấy mắt vời trông.
Nhớ lắm đường trăng thu cổ tích,
Nụ hôn đầu bỡ ngỡ... men say
Dấu xưa vời vợi niềm u uẩn,
Và mỗi hoàng hôn thương nhớ đầy.
Chiều nay trở lại quãng đường thơ
Nhìn phượng bay bay, nhạt nhạt mờ
Ngõ tím người ơi, bao kỷ niệm
Đường vào thu ấy nay bơ vơ...
Thôi hết rồi anh, người đôi ngả
Duyên đời chưa thắm đã xa nhau!
Em đi nghe nặng hồn rưng rức
Sương khói chiều nay bỗng nhạt nhòa.
Mùa xuân và tuyết
Em kiếm mãi mùa xuân
Trong tháng giêng con gái
Lạc lõng tiếng dương cầm
Vào khung trời tê tái
Mây khép tà áo mềm
Tuổi thơ mình thất lạc
Đã héo trái hoa niên
Màu tình xưa phai nhạt
Lá thư xưa không còn
Bài thơ xưa quên lãng
Nghe lòng mình héo hon
Trong nhớ thương màu trắng
Tuyết gửi tiếng dương cầm
Tạt vào khung cửa mở
Những đóa xuân trắng nở
Nghe ẩm ướt tâm hồn.