Hoàng Cầm

(1922 - 2010)

 

 

(hình của Trần Công Nhung - Người Việt)

 

Mời đọc tin về sự ra đi của nhà thơ Hoàng Cầm:

 

http://www1.voanews.com/vietnamese/news/thi-si-hoang-cam-05-06-10-93009459.html

 

 

 

Một mình

Dường như

             cánh gió không bay

Lời ca không hát

             Rượu đầy không men

Dường như biết lại không quen

Một mình tôi

             Một mình em

                       Lạ thường

Dường như trăng chếch bên tường

Tiếng gà tiễn biệt

              đêm trường lặng im.

(1941)

 

 

Nếu anh còn trẻ

Nếu anh còn trẻ như năm ấy

Quyết đón em về sống với anh

Những khoảng chiều buồn phơ phất lại

Anh đàn em hát níu xuân xanh

 

Nhưng thuyền em buộc sai duyên phận

Anh lụy đời quên bến khói sương

Năm tháng...

            năm cung

                       mà cách biệt

Bao giờ em hết nợ Tầm dương?

 

Nếu có ngày mai anh trở gót

Quay về lãng đãng bến sông xa

Thì em còn đấy

              hay đâu mất?

Cuối xóm buồn teo một tiếng gà...

(1941)

 

 

 

Lại gặp

Ta đã về đây

             lại gặp mình

Cõi đời nghiêng ngửa giấc u minh

Níu tay cười xuống hoàng hôn cũ

Vớt mắt em về

             bến hóa sinh.

(1942)

 

 

 

Lá Diêu Bông

Ðáy Ðình Bảng buông chùng cửa võng

Chị thẩn thơ đi tìm

Ðồng chiều

          Cuống rạ

Chị bảo

- Ðứa bảo tìm được lá Diêu Bông

Từ nay ta gọi là chồng

 

Hai ngày Em tìm thấy lá

Chị chau mày

- Ðâu phải là Diêu Bông

 

Mùa đông sau Em tìm thấy lá

Chị lắc đầu

            trông nắng vãn bên sông

 

Ngày cưới Chị

            Em tìm thấy lá

Chị cười xe chỉ ấm trôn kim

 

Chị ba con

             Em tìm thấy lá

Xòe tay phủ mặt Chị không nhìn

 

Từ thuở ấy

             Em cầm chiếc lá

Ði đầu non cuối bể

Gió quê vi vút gọi

             Diêu Bông hời!...

             - Ới Diêu Bông!...

(1959)

 

 

 

Ước nguyện

Biết mấy dáng thơ đi mấy nhịp

Ðường yêu vằng vặc khối ân tình

 

Ước sao sáng Mẹ bừng công chúa

Chớp mắt nghiêng buồn kiếp ảo sinh

 

Ước sao soi Chị lim dim hát

Tay gió đàn

              lơi

                      yếm trắng tinh

 

Ví chăng Em cứ bơ vơ nhớ

Sóng lượn cồn mây...

              Lá hiện hình

 

Thì thương cuốc lả

              hồn Chiêu Thánh

Mõ giục...

              chuông dồn...

                        Lệ chép kinh.

 

 

 

Chùa Phật Tích

Về Kinh Bắc phải đâu Em nhắm mắt

Gài mảnh gương giàn thiên lí đợi tua rua

 

Chùa Phật Tích ruỗi trong màn lụa bạch

Tượng Quan Âm má ửng bồ quân

Chuông chiều cởi yếm

Chuông sớm đội khăn

Câu kinh tê tê mười ngón tay măng

Mõ đêm hè cuốc lội

Ao mưa dằng rịt lá trường sinh

Gió vào trăm cửa

Gió ra hồng da trinh nữ

Gió vào xanh quan lục

Gió ra vàng thớ mít

Ong bay vai áo tiểu thon mình

 

Trưa hè gãy rắc cành hoa đại

Mái hậu cung bồ các tha rơm

Liếu điếu vỗ hoa xoan lả tả

Lụa sồng nén nghẹn búp thanh xuân

 

Tờ kinh đắp mặt ru bươm bướm

Chuối chín cây đổ gục đứt dây bìm.

(1959)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ