Hoàng Châu
Vẩn vơ
Em đă chờ bao tiếng xe qua
Để nghe ḷng thêm một lần hụt hẫng
Anh chẳng đến, em dằn ḷng, chẳng nghĩ
Nhưng chẳng thể dối ḷng
Em vẫn nghĩ là anh, sau mỗi tiếng xe qua
Ôm trọn nhớ nhung, em không thể dệt nên khúc t́nh ca
Cho một ngày không mưa nhưng ắp đầy nỗi nhớ
Anh đang ở đâu, hỡi t́nh nhân yêu dấu
Trời chẳng mưa đâu liệu anh có đến với em?
Em vẫn tin, vẫn chờ mặc trăm ngàn lần xe qua
Trăm ngàn lần tim em thắt lại trong chờ đợi anh đến
Có lẽ anh chẳng đến thật, thôi, ru ḷng đi nhé
Anh bận nơi khác rồi, anh chẳng nhớ đến em đâu ...
Anh chẳng đến được v́ bao nhiêu người giữ
Bao ánh mắt hy vọng làm bỏng rát tim anh
Chỉ có ḿnh em chờ đợi nơi này
Ừ, chỉ ḿnh em thôi, làm sao anh đến được
Cô ấy nói cười, cô ấy hờn, cô ấy giận
Cô ấy khiến anh vui, em lại làm anh buồn
Nên em sẽ ru ḷng anh chẳng thể đến đâu
Ḿnh chỉ là một trong muôn vàn "cô ấy"
Em không ghen đâu, em chỉ ru ḷng thế
Kẻo khi anh đến rồi em sẽ vỡ ̣a ra
Em sẽ khóc, sẽ khiến anh muốn rời xa
Và chúng ḿnh lại căi nhau như bao lần khác
Thôi, anh đừng đến nữa, muộn quá rồi
Đừng nói anh ham vui, hăy nói anh không muốn
Em sẽ chấp nhận như hàng ngàn lần vẫn thế
V́ em chỉ là một trong muôn vàn anh ơi...
Từ tạ
Anh ra đi mang theo những ảo ảnh trong mắt
Em dối ḷng, không nhặt nhạnh những giọt nước mắt vỡ ̣a tan
Cơi linh kia, chẳng c̣n chỗ cho những ước vọng mỏng manh
Ôm nhau thêm một lần ḿnh nói câu từ tạ...
Anh có trách không, khi em không khóc
Không thẫn thờ trước giây phút biệt ly
Không trao anh môi mềm và cong rợp những bờ mi
Em lạnh lùng đến chẳng là ḿnh nữa
Anh chẳng thể hiểu đâu
Vết thương không có nước mắt bởi em đă chôn quá sâu
Lời yêu thương em ḱm để không hóa thành cơn sóng ḷng nức nở
Khi em biết em chẳng là ǵ trong anh cả
Th́ nước mắt này
Và cả những lời yêu thương nữa
Dẫu cháy nữa, cháy măi
Mai này cũng hóa thành cát bụi mà thôi
Có nghĩa ǵ đâu những lần bên nhau
Có nghĩa ǵ đâu trăm ngàn lời yêu thương anh nói
Anh giờ đây một ḿnh nơi đất khách
Tuyết phủ trắng rồi, anh có nhớ em không?