Hoàng Chính
Hạnh phúc
hạnh phúc là khi tôi dửng dưng
nghe em kể lể chuyện bên chồng
cô loan đoạn tuyệt ngày xưa ấy
suốt đời chưa hết nỗi long đong
hạnh phúc là khi tôi ngủ quên
sau đêm thất chí uống say mèm
em loay hoay chai dầu khuynh diệp
cạo gió bầm đen cả châu thân
hạnh phúc là khi tôi chán đời
đã buồn thê thiết giữa mùa vui
chợt nghe em hát ru con ngủ
đứa bé trong tôi cũng ngủ vùi
hạnh phúc là khi tôi bỏ đi
nghe đâu em gọi rất nhu mì
chợt nghe da diết mùi hương cũ
tôi níu kéo tôi tất tả về
hạnh phúc là tôi lúc nhớ nhà
ôm đàn ngồi khóc rất ngu ngơ
lệ đâu phố nhỏ mưa tầm tã
ướt cả vai tôi thật bất ngờ
hạnh phúc là tôi lúc nửa đêm
ngồi nhìn em ngủ cuộn trong chăn
run tay tôi sửa giùm khăn áo
để những năm sau nuối tiếc thầm
hạnh phúc là tôi rất nhỏ nhoi
chiều tan tác nắng vỡ hiên người("Nửa Đêm Nghe Mẹ Thở Dài" - Làng Văn 1991)
Thơ viết cho cỏ cây
Chiều lãng đãng qua dốc đời u mặc
gốc thông già thầm đếm lũ mùa qua.
Ta xuống núi âm thầm nghe gió hú
lòng dập dềnh trên biển sóng bao la.
Ta ở núi hiền như loài cổ thụ
trải lòng xưa ôm cây cỏ u sầu.
Chiều tưởng tiếc thèm đôi lời ân oán
dốc u trầm, Tiểu Muội nhớ ai đâu!
Ta đã đợi từ tạo thiên lập địa
Lắng tai nghe cây cỏ khóc u hoài.
Tim trầm uất nỗi niềm hoang nhịp lỡ
buổi vô tình Tiểu Muội nhắc tên ai .
Cây trút lá, lại như ta rách rưới
khẳng khiu tay níu kéo mộng xuân thì.
Xin nuốt vội câu hẹn thề rất lạ
Lỡ mai này Tiểu Muội bỏ ta đi.
Ta không hót như loài chim phù phiếm
Bởi trong lòng hang động của phù hoa
Con dơi dẫu mù lòa nhưng vẫn thấy
Những đoạn đường Tiểu Muội đã đi qua.
Ngày ta vẫn rì rào câu chào đón
Biển mù sương lạc mấy lối theo về.
Ta điếc đặc mùa em nồng cây trái
Dẫu quanh đời cây cỏ vẫn im nghe.