Hoàng Huy Giang

 

 

 

Trắng
Trắng sương điểm nguyệt gót hài hoa
Chuông vọng xa xa giữa nắng tà
Trắng áo em lồng trong bóng nhạt
Một thời vang bóng, nụ hương xa


 

Tím
Tím áo em buồn, tím bước đi
Tím màu lan cũ, tím thân gầy
Tiếng em vang vọng trời thương nhớ
Xa cách nghìn trùng ta mới hay

 


Em ngủ yên giấc mùa xuân trên tóc
Em yên giấc ngủ mùa xuân trên tóc
Ta lãng bạt đời ngày tháng xanh xao
Từng bước tang bồng trải bao con dốc
Lãng đãng bên ta cánh gió rì rào

Thôi chuyện ngày xưa đừng bao giờ nhắc !
Ngập ngừng trong ta từng tiếng thở dài
Bao tháng năm trôi xa thời tuổi ngọc
Sóng sánh dòng đời nhớ bước chân ai

Chắc em đã quên phượng tàn trên tóc !
Đỏ từng cánh bay rụng lướt bờ vai
Và mái tóc xanh mơn man ái ngại
Từng sợi bâng quơ theo gió đổ dài

Em bỏ ta đi phố mưa dịu vợi
Ta bước giang hồ gió núi chân mây
Lòng nghe xốn xang giữa mùa xuân tới
Áo lụa năm nào chuốc ngọt tình say.

 

 

Nhớ Người Xưa
Chiều trông dõi mắt về phương ấy
Ngóng đợi mù khơi chẳng thấy đâu
Mênh mông một cõi sầu cô lữ
Phong kín sương dâng lệ nhỏ sầu

Đường vắng chơ vơ hàng cây rủ
Lá vàng lác đác lạnh lùng rơi
Cơn gió chiều hôm vang tiếng hú
Nhớ về phố cũ, dạ chơi vơi

Có phải người đi không trở lại
Nỗi mong, nỗi đợi, nỗi hoài trông
Nhìn cánh hạc bay, lòng cứ mãi
Nhớ về đường cũ, áng mây trong

Sóng nước trường giang vây bốn bể
Núi đồi che kín bóng người đi
Ta tiếc mùa xuân sao đến trễ
Người ơi! còn nhớ lúc phân kỳ

Người đi ! Năm tháng trôi biền biệt
Vĩnh cửu trùng dương khúc đoạn trường
Đứng ngắm chân mây buồn da diết
Mùi hương dạ thảo vẫn còn vương

Người hỡi! phương nao người có nhớ
Mây chiều trôi nhẹ lúc hoàng hôn
Gảy khúc tri âm sầu vạn cổ
Cỏ hoang mọc kín lối đi mòn

Thời gian hiu hắt mờ theo bóng
Dấu cũ đường xưa mãi vật vờ
Đời nổi trôi theo từng cơn sóng
Dạ âu sầu nhạc trổi cung tơ

Thời gian! xin hãy ngừng trôi nhé
Trả lại giùm tôi những nụ cười
Nhớ bạn tri âm tuôn dòng lê.
Thương trọn đời lòng chẳng khôn nguôi!

 

 

Tình Xa
Người về phương ấy
Tôi sầu nơi đây
Đường sương ủ rũ
Mưa ngập lối gầy

Người về phương ấy
Bụi mờ bóng ai
Nắng vàng phơi cháy
Trên mười ngón tay

Người về phương ấy
Tôi nơi phương này
Niềm thương chất ngất
Xa, người có hay?

Người về phương ấy
Liu riu giọt sầu?/
Rải dài trong nắng
Ươm đời biển dâu?/

Người về phương ấy
Bước chân ngại ngùng
Bơ vơ trổi dậy?
Nhớ mùa bâng khuâng

Người về phương ấy
Xa xôi chập chùng
Lũng buồn phủ kín
Lệ tràn nhớ nhung

Người về phương ấy
Đốt tình xa xôi?
Quên lời hẹn cuối!
Tình xa, xa rồi?

 

 

Một chút tình với Huế
Tình với Huế
là tình trong mưa bụi
Sớm mây hồng lòng ướp mộng hương say
Em nghiêng nón tâm trong như dòng suối
Áo lụa về từng phiến mỏng bay bay

Tình với Huế
là tình ươm chút nắng
Trời hạ về, sao mưa lấm tấm rơi?
Bàn tay gầy ngón mơn tà áo trắng
Gió phất phơ ngàn phiến lá bên trời

Tình với Huế
nụ môi hồng thắm đợi
Xao xuyến ngập ngừng giữa cánh phượng rơi
Một chút ngẩn ngơ nghìn đêm thức trắng
Tiếng guốc ai vang vọng giữa hương đời

Tình với Huế
Ôi, mùa thương hò hẹn!
Và xa rồi...
Ôi, ngày tháng triền miên!

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ