Hoàng Lộc

 

 

Lại một mùa xuân viễn xứ
cũng chỉ mình anh nhìn qua cửa sổ
sân nhà người vạn thọ đã vàng bông
với đôi mắt cũng vàng hoe cố xứ
nghe hắt hiu chút nắng tạt bên lòng

lại chỉ mình anh qua hè phố lạ
chân lênh đênh không bước kịp tình người
nửa kiếp sống cứ thua hoài thiên hạ
sự nghiệp buồn gió thổi chiều ba mươi

rồi cũng mình anh ngùi thương kỷ niệm
giận ngày xưa quên tính chuyện ngày về
khi dong ruỗi với trăm lần lỡ vận
bỗng nghe thèm tắm lại nước sông quê

khu vườn nhà anh năm nay bão lớn
biết em còn qua ngõ cũ tìm nhau?
tóc có đủ che quanh ngày bất hạnh
khi mùa xuân chưa tới đã xanh xao

mẹ ở đó cũng buồn hơn tháng chạp
lòng mỏi mòn tựa cửa chừng ấy năm
buổi tàn đông trời vẫn làm mưa bấc
ngọn đèn run trong mắt mẹ âm thầm

anh ở phương nam dòng sông tưởng nhớ
ôi quê người không thể ấm thân quen
ai gọi tên anh một thằng viễn xứ
hồn đong đưa trên mấy sợi ưu phiền

chỉ biết một mình lui về ngõ hẹp
người chung quanh chắc đã đón giao thừa
anh xa xứ nên mùa xuân với Tết
cũng mơ hồ như những chuyện đời xưa.
(1969)


Ngày trở lại Hội An

khi anh về trời phố cũ lên sương
đôi chút lạnh đôi chút sầu tháng chạp
vừa đủ mỏi đôi chân thằng lãng bạt
anh nghiêng vai ngó lại cuộc đời mình
áo bụi mù và tóc gió phai xanh
tay vẫn ngắn để trăm lần thua thiệt
phố thì nhỏ anh còn qua chưa hết
lại hoài công đi bắt mộng bên trời
khi nhớ ra mình đã tuổi ba mươi
ba mươi tuổi sao cứ hoài lỡ vận?

khi anh về buồn hơn loài mây trắng
nghĩ người xưa phú quí mới hồi hương
chuyện công danh như muối xát trong hồn
chưa áo gấm nên hoài hoài viễn xứ
anh sợ qua nhà từng bằng hữu cũ
sợ qua đường gặp những dáng tình xưa
kỷ niệm thì xa, xa quá - mơ hồ
chằng lẽ nhắc để làm nên yêu dấu?

khi anh về bé vừa lên mười sáu
rất dịu dàng nhưng rất lạ đời anh
khi đưa tay gõ vội trái tim mình
nghe sai lỡ như một lần dâu bể
anh đã già rồi hồn khô ý trễ
tương lai mù trên mấy ngọn sầu đông
yêu vô vàn cũng rớt giọt tình không!

khi anh về bất ngờ anh biết khóc
qua hiên nhà người, bé vào lớp học
bé đâu hay thành phố đó lên sương
là khi anh cúi xuống một đời buồn...
(1972)

 

Màu áo màu mây

có lẽ còn thương thời đi học
nên em thường mặc áo trắng dài?
áo ngày xưa bây giờ sờn rách
mà màu trắng ấy chẳng chi phai!

có lẽ còn thương thời lang bạt
mà ta thường ngó mây trôi đi
thà như mây một đời xuôi ngược
để cứ hoài mơ một buổi về ...

áo trắng em qua trời phố nhỏ
khi lòng ta còn muốn làm mây
dẫu nhiều năm cùn mòn vó ngựa
vẫn hí tương tư những tiếng đầy

màu áo màu mây xưa chẳng khác
đơn sơ như chút mộng ban đầu
vậy mà khó thể trong muôn một
em chẳng và ta chẳng có đâu!

áo em trắng gởi ngày mây nổi
bờ sông buổi sớm khói chìm sương
là khi ta thoáng nghe lời gọi
lòng hoá thành mây bay tha phương...
(30-4-89)

 

Viết cho cuộc tình lâu ngày

cái đã chắc lắm khi thành chưa chắc
đời phù vân ai chẳng khỏi hồ nghi?
trong lòng anh tình sau và nghĩa trước
muốn yêu em ôi biết nói câu gì?

chút trăng rớt trên đầu non bữa ấy
đôi giọt vàng còn đọng tới trăm năm
nếu quả có Quỳnh Như cho Phạm Thái
thì ăn thua chi những cuộc tình lầm!

khi tỏ ý đã riêng thành có lỗi
bởi thiệt lòng không khéo dễ điêu ngoa
em cố gỡ tình đời anh chỉ rối
cũng chắc chi lòng nhau đừng phong ba?

mà có phải nói chớ đâu dừng được nữa
đã nhện giăng bụi bám một hiên sầu
em hãy đốt giùm anh thêm đóm lửa
thử ngọn tình hiu hắt tới bao lâu!
(1987)

 

(trích Qua Mấy Trời Sương Mưa)

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ