Hoàng Thy Mai Thảo
Giọt nước mắt ngọt ngào
Thật không...
Hôm nay tôi đă mang đi
Của em tất cả
Những khoảng sớm mai yên tĩnh...
Và thoáng chiều thơ mộng.. ngỡ lung linh!
Gió nhắc nhở chi..
Nghe như lời khốn khổ!
Nắng có buồn mà ngơ ngẩn lạ hồn thơ!!
Giữa phố xá thật đông
Sao đơn lẻ quá một bóng h́nh
Phải là em
Mới hôm qua, ḿnh tay trong tay lưu luyến...
Ồ, nếu Thượng Đế đặc ân
Tôi xin gởi về em
Bầu trời tít trên cao xanh thăm thẳm...
Và dưới kia là mây quá trắng.. bồng bềnh...
Cả không gian mênh mông... lơi lả
Như đang cùng tôi
Trôi vào mơ
Huyền thoại..
Tiếng nhạc buồn
Gơ thánh thót
Từng giọt.. chuông ngân...
Rót vào tận đáy tâm linh!
Ḿnh nói chia tay...
Ḷng tôi mong trở lại...
Em ơi!
Hăy đưa năm ngón tay gầy
Tôi gởi tặng
Chút bụi tuyết thật mong manh
Chưa một lần em thấy
Mà đây rồi...
Dải nắng thủy tinh..
Đang rớt nhẹ long lanh!
Trời bên này, bên ấy.. dẫu không xa
Ôi thật bao la
Là t́nh của em tặng cho riêng tôi đó
Giọt nước mắt buồn..
Rơi nhỏ khẽ... đêm chia ly!?
27/06/2006
(viết trên phi cơ JA 708 J)
Hoang
Hoang như những ḍng sông
Giữa một mùa lũ lớn
Cuốn băng ra biển rộng
Hết trọn viền sóng xanh
Hoang như gió chiều hanh
Mang đi mùa thu sớm
Để hồn nghe đườm đượm
Tiếng gọi miền viễn du
Hoang như mộng về ru
Chỉ những điều hư hăo
Trời không mưa, giông, băo
Mà ḷng buồn mênh mang
Hoang như nốt nhạc ngang
Chợt rơi từ quên lăng
Bờ môi Em mặn đắng
Ngôn từ thành lang thang
Hoang như giọt nắng hoang
Rớt giữa đường hoang vắng
Vụt trôi vào thinh lặng
Mặc ḍng đời mong manh
Hoang niềm vắng phong phanh
Như một tà áo mỏng
Khoác vội vàng trong mộng
Để mộng hờn tan hoang!!!
Bản Nhạc Mưa
Bài nhạc-thơ, hôm nao em vội viết
Viết trong mưa, đưa tiễn t́nh nhạc-thơ
Rồi em hát anh nghe
Ngày sau cuối bên nhau
Trời đất cũng thương đau
Đổ xuống mưa thêm mau...
Bài nhạc-thơ, theo bước em như mưa
Tự giọt mưa rơi xuống mỗi đoạn, ḍng...
Bài thơ hát đêm nay
T́m gọi bước chân xưa
Ḍng nhạc đẫm tên mưa
Lỗi linh hồn... nên mưa
* * *
Bản nhạc mưa anh chưa kịp viết
Khắc cung mưa lên mỗi ḍng nhạc thưa
Mà anh đă đi đâu
Bỏ mặc "nốt" mưa rơi
Bỏ lại bóng em vơi
Giữa đoạn đường bơ vơ...
Bài nhạc mưa anh chưa kịp hát
Hát bên em cho tháng ngày vợi mưa...
Giờ em đứng dưới mưa
Cầu xin gió mưa ngưng
Cầu Thiên Chúa thương anh
Cất đi đoạn trường mưa
Bản nhạc mưa chưa biết tên em
Từng ḍng khuông vẫn trắng nốt đợi chờ...
(HB-20h-- 14/09/2006)
Mắt người em Sơn Tây
(Kính tặng cố thi sĩ Quang Dũng)
Mắt người em Sơn Tây
Buồn như trời chinh chiến
Anh đi- anh đi măi
Em đợi hoài tháng năm
Anh ở chốn rừng sâu
Nhớ em chiều cuối bến
Giữa trời đầy bom đạn
Vợi vời t́nh em khơi
Ôi! Đôi mắt của em
Theo anh đi trong nhớ
Theo anh về trong mộng
Theo anh đời chiến binh
Em là cánh thuyền con
Em là ḍng nước biếc
Em là mây trên núi
Mê mỏi nh́n phương anh
Phải ngày ấy anh đi
Em đứng nh́n - hoang-đợi
Phải anh đi đi măi
Em một đời- hoang-tay
Ôi! Đôi mắt em sâu
Như những ngày nhung nhớ
Buồn như chiều tim tím
Gọi gió hoài muôn phương!?
5/2005
Ḍng Sông Nắng
Em ví cuộc đời tựa một ḍng sông nắng
Anh trôi về cùng với nắng ắp sông em
Nước biếc mênh mông khơi giông hồn bằng lặng
Sóng trắng vô ngần rạo rực phút chiều nghiêng
Ḍng sông nơi em hoàng hôn anh buông lơi
Vần thơ em chơi vơi điệu đàn anh thả rơi
Ngày trôi theo năm tháng gót chân về bâng quơ
Buồn vương trên ngơ vắng ngỡ nắng vàng muôn nơi
Anh cho em biết đêm dài thành thật ngắn
Anh cho đời biết nắng gắt thật mơn man
Mắt anh là ánh thiên thần
Thắp nên kỳ ảo thiên-hà chói chang.