Hoàng Trinh

 

 

 

 

Để tiễn một người

Cuộc đời có nghĩa gì đâu
Mà đem thương nhớ buộc câu chân tình
Nghiến răng nuốt vội bất bình
Gục đầu chỉ bóng với mình lặng im.
Đã đành chưa tuyệt cánh chim
Nhưng khôn mỗi lúc dễ tìm gặp nhau
Tóc xanh còn chửa pha màu
Chửa say chi mấy đã đau vội vàng!
Nhớ xưa nửa chén tàng tàng
Nhìn nhau cười ngất con đàng còn xa
Giờ đây trăng vẫn bao la
Hai mươi năm đã hóa ra hão huyền!
Lẽ đâu làm gã chồng hiền,
Cúi mình cuối tháng lĩnh tiền cho xong
Người đi, người có chờ mong
Ta về thoáng bóng người trong chén này.
(Saigòn cuối 1959)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ