Hoàng Trúc Ly
Vĩnh biệt
Rồi mai khởi sự xa đời
Chuyến xe trăm tuổi đưa người nghìn năm
Trăng sao bốc cháy chỗ nằm
Áo xanh mây lá vết bầm núi non.
Tự Thán
đời biết anh là kẻ hào hoa
riêng gởi anh lời tao nhã
sao em không mê anh?
đời biết anh là kẻ tình si
riêng gởi anh niềm chung thủy
sao em không hôn anh ?
đời biết anh là kẻ quyền uy
riêng gởi anh hồn thi sĩ
sao em không quỳ bên anh ?
Ca Sĩ
1.
từ em tiếng hát lên trời
tay xao dòng tóc, tay mời âm thanh
sợi buồn chẻ xuống lòng anh
lắng nghe da thịt tan tành xưa sau
2.
(nghĩ về tỳ-bà-hành)
mùa xuân còn gì thưa em ?
sáu dây rét mướt chưa mềm trăng khơi
cô đơn đỉnh núi gần trời
nghiêng vai xin khoác nụ cười áo xanh.
Ðối Thoại
đêm tàn rồi em ngủ bên anh
tình yêu là chim non
và người yêu vừa mọc cánh
em là người yêu em là tình yêu
khi tình yêu đang là chim non
người yêu bắt đầu mọc cánh
chim chắp cánh chim nhớ trời xanh
nhớ trời xanh và em quên anh
đêm tàn rồi không thấy trời xanh
chim bay về đâu em không biết
Ðêm
thành phố lên đèn chiều thứ bảy
anh chết vì yêu em
đêm vũ trường khép mở
buồn ơi rát cổ giọng kèn
dải lầu cao che kín mặt trời
ban ngày không nắng sưởi
đèn đỏ đèn xanh bưng bít cuộc đời
ban đêm không trăng soi
xin vỗ tay đưa tiễn giọng kèn
thành phố lên đèn chiều thứ bảy
thành phố tắt đèn sáng thứ hai
Chắp Nối
Thái-Bình-Dương Thái-Bình-Dương sóng vỗ
tôi thương tôi nhớ là đây
ôi máu người hòa nước mắt trời mây
tim biển cả bao giờ nguôi thổn thức ?
tôi nghe bao la
nghìn năm mây trắng quyện Hồng Hà
vết sẹo linh hồn trong lịch sử
rượu Ðường Thi mềm môi Trang Tử
đêm Á châu huyền diệu trăng sao
cánh sen bừng nở
một sớm hoa đào...
mùa đông hè phố cũ
tuổi tình yêu ban đầu
em ơi em về đâu ?
ân tình đi rải rác
còn chi một nhịp cầu
hai mùa duyên chắp nối
ngàn xưa qua ngàn sau
là nghĩa đời lên ve vuốt quá
người yêu ơi ! mấy thuở mong chờ
chín mươi dòng chữ bằng thanh sắc
bừng sáng lưng trời ngọn lửa thơ
Gặp Người Em
những người xưa đi rồi không về nữa
một mình anh gặp lại một mình em
chiều lửng lơ nghe nắng rụng bên thềm
em cúi mặt, mắt buồn ươn ướt đỏ
nhà anh nghèo, anh đau tim anh yếu phổi
đời lạnh lùng bốn hướng gió và mưa
ta lạc nhau từ em còn bé nhỏ
anh thương em, câm nín đến bao giờ...
bởi vì đâu da em xanh giá rét
nắng rưng vàng lên mái tóc mồ côi
ngày giặc giã quê hương mình mỏi mệt
mười năm qua, hình ảnh có ngậm ngùi...
Về Xuân
bây giờ ngày mai chưa đến
và những ngày xưa qua đi
thơ anh là thuyền nhớ bến
đố em thuyền cập bến gì ?
bây giờ mùa xuân sẽ đến
trên môi trên má em hồng
lửa ở lòng anh lạnh quá
làm sao sưởi ấm mùa đông
em có còn đau nét mặt
những đêm mưa đạn trắng rừng
em có vàng hoe nước mắt
những hoàng hôn khóc rưng rưng
anh sẽ viết lời thương nhớ
trên môi trên má em hồng
anh sẽ si tình trọn kiếp
ơi mùa gạo chợ nước sông
Hàng Cây Bên Ðường
người yêu tóc xõa tròn vai
nửa đêm da thịt quên cài áo khuya
xác thân rã mục lời thề
mùa đi lá rụng đường về xuân thu
Lá Hoa Duyên
1.
xin em dừng lại môi mềm
giấc mơ thê thảm bóng chìm đêm sâu
tay xuôi mười ngón rụng sầu
xa nhau năm tháng cúi đầu nhớ nhau
2.
về đâu hoa nở má hồng
mùa xuân tiếng nhạc nửa vòng tay ôm
với em xa cách thêm buồn
trời cao bóng nhỏ dặm buồn chân đi
3.
mùa này em lắng tai đâu ?
hoàng hôn có nghĩa là màu nhớ nhung
cô đơn tiếng gọi nửa chừng
áo em trắng quá ngập ngừng vòng tay...
4.
ra về tiếng hát thuỳ duyên
lời ru sầu muộn con đường tình duyên
thôi em người bệnh tàn dần
ngủ yên hơi thở hai lần hồi sinh
5.
nhìn lên cửa khép lầu cao
bóng em chảy xuống vực sâu mắt buồn
về đêm khuya khoắt nhớ thương
mưa bay trước mặt, tủi hờn giăng ngang.
Nhìn
cô dâu đêm tân hôn
trong vòng tay chú rể
trong tình yêu trong sức khỏe
nhìn lên
ngực mẹ căng tròn hai vú sữa
lời ru lênh đênh
giấc mơ trẻ dại
nhìn lên
xa nhà người trai
không cơm ăn không nước uống
nhìn về ngày mai
gục xuống.
Ðường Tình
tháng chín ban mai cười gió thổi
anh đi nắng đậm bờ anh
em ơi đau đứt ruột
hai bàn tay tù đày
đã đi rồi anh muốn nhảy anh muốn bay
cho khăng khít nhịp chân trời đất
mộng vừa nghiêng mắt
quê em ngày đẹp vàng son
đường xa mờ nhảy múa núi non
ơi những cô mình bàn tay sữa đọng
khi gió mùa lên ngực vừa căng mọng
đa tình đuổi bướm lang thang
sớm mai nào bên bông lúa trẻ măng
anh nghe tiếng đời kêu quen biết quá
nghe mến thương như thời gian phép lạ
rót vào ta từng giọt sữa ...xưa kia
anh nằm nhay vú mẹ mà mắt đầm đìa
và anh đi
qua bóng ngày hấp hối
đại lộ cuộc đời buồn như ngõ tối
ngại ngùng mái lá mưa khuya
Chứng Tích
gởi vì sao khuya cô độc
đêm đêm rưng lệ nguyện cầu
lòng tôi không muốn khóc
nước mắt có gì đâu ?
từ lớn khôn rồi yêu không dám nói
dạ chỉ bồi hồi lòng chỉ sắt se
hình ảnh người em mái tóc quên thề
cát bụi chìm chân nhỏ bé
ngày mẹ thương con ngày con nhớ mẹ
tôi có bao giờ tôi còn trẻ thơ
giọt nước mắt chưa hề được khóc
những tiếng nói chưa hề được nói
tôi có bao giờ là tôi-muôn-năm ?
Tuyệt Bút
mai này tôi chết đi
nằm nghe hồn cô độc
trời chiều không nói năng chi
em ơi sao em không khóc
mai này tôi chết đây
vì sao em không khóc
vết thương mửa máu tôi nào hay
như xế chiều nay như sáng nay
tôi viết từng trang tuyệt bút
mai này tôi chết đây
nắng ơi trời ơi nắng
nửa đêm sáng quá tôi nào hay
mùa xuân vừa nguôi cay đắng
xin rũ tóc dài lên gối trắng
người yêu nằm mộng thấy tôi về
xin gọi tên tôi dù xa vắng
thịt da người ánh lửa tình khuya
mai này tôi chết đi mai này tôi chết đi
mai này tôi chết đi
em bé mười lăm năm tóc xõa xuân thì
đời lên mấy vạn lần nhan sắc
đau đớn vô cùng đêm biệt ly.
Tiếp Theo Và Hết
anh sẽ bình yên mà chờ đợi
từ đau thương ấy đến bây giờ
từ mùa xuân rụng trên vừng trán
có phải tên người yêu là Thơ ?
hay là, hay là, hay là, ai ?
trong em : thú vật và thiên thần
anh mơ thượng đế khi yêu dấu
thể xác linh hồn không nói năng
anh sẽ vì em anh sẽ yêu
hai tháng hai năm hai buổi chiều
khi ngất ngư rồi anh sẽ chết
nhớ gì như nhớ bóng người yêu
và cón các anh còn các em
hoa ngón tay còn níu tóc thề
dâng em tất cả ôi hoàng hậu
ta biết còn gì trong cuộc mê ?(Trong Cơn Yêu Dấu)
Mời đọc thêm về Hoàng Trúc Ly:
Sau đây là bài viết ngắn của người bạn HTL, ghi lại đôi nét về nhà thơ tài hoa này, đồng thời cũng giới thiệu thêm một số bài thơ của HTL mà ít người có. Xin đăng lại nguyên vẹn để bạn đọc thưởng lãm, và xin cảm ơn thi sĩ Phan Bá Thụy Dương.
thơ Hoàng Trúc Ly: 10 bài.
◙ Tiểu sử: tên thật là Đinh Đức Nghĩa, sinh tại Đà Nẳng năm 1933. Theo lời kể của TTK anh đã bị xe cán chết khi băng qua đường tai SAIGON nhiều năm, sau khi miền Nam lọt vào tay CS. Anh đã bỏ học sau khi đậu bằng Bac. Complet chương trình Pháp. Tánh tình giản dị, phóng khóang, dể thân thiện. Anh là người ít nói nhưng hay cười, thích đi lang thang một mình, thăm viếng bằng hữu, ưa uống rượu nhưng lại dể bị say. Nhiều khi say đến túy lúy quên cả vũ trụ, càn khôn rồi yên lặng ngủ lại nhà bạn.
◙ Thơ xuất bản trước 70: TRONG CƠN YÊU DẤU. Tập thơ duy nhất được ấn hành, rất mỏng nhưng tiềm tàng tòan những áng thơ trữ tình xuất thần với một hình thức, ngôn ngữ. thi ảnh tân kỳ, truyền cảm, xuất hiện và phát khởi vào cuối thập niên 50 và thập niên 60. Thơ anh thường được đăng trên bns Phổ Thông, và một số ít tạp chí, tuần báo chọn lọc trước 75.
Khi đề cập đến thi sĩ thiên tài lỗi lạc này nhà văn lừng danh Phạm Công Thiện đã viết: “ Thơ Hòang Trúc Ly có ma lực kỳ quái của những câu phù chú... Mỗi chữ là một linh hồn, mỗi chữ mang một sinh vật. Tôi gọi HTL là thi sĩ lớn, là nhà thơ bậc thầy của thi ca hiện đại.”
[do bạn anh là PHAN BÁ THỤY DƯƠNG nhớ, truy cập và viết lại].
◙ Những bài thơ tiêu biểu của HTL.
SẦU CA SĨ
tặng Thanh Thúy
Từ em tiếng hát lên trời
Tay xoa vòng tóc tay vòi âm thanh
Sợi buồn chẻ xuống hồn anh
Lắng nghe da thịt tan tành sau xưa
NHÂN DẠNG
Tôi còn yêu cho biển còn xanh
Mây còn bay cho chim cất cánh
Ngựa què rồi em cởi lưng anh
Tôi cứ yêu, khốn nạn cứ cười
Chim cứ bay cho mây gãy cánh
Em chết rồi ai ám sát tôi
MẬT ONG
Lối cũ cô liêu niềm gió thỏang
Cỏ gai sướt nhẹ dấu chân mềm
Thèm đau một chút da con gái
Cho máu xuân đời dậy sóng lên
Chim biết đường về mái ngói cong
Tôi quên không được má em hồng
Bên nhau nhìn trộm chim trai gái
Hơi thở người xưa ngọt mật ong
Sáng soi tiếng sáo thổi đêm dài
Mùa rụng cành sương trắng ghé vai
Cho em rẽ tóc dòng sông lẻ
Mộng thả trôi thuyền như mắt ai
Ô hay ! Hạnh phúc mờ tay vẫy
Cho vội mười năm bóng nhạt nhòa
Cơn mê tôi vẽ bằng lưu luyến
Trong lòng bạc xóa cõi người ta
GẶP LẠI EM
Những người xưa đi rồi không về nữa
Một mình tôi lại gặp một mình em
Chiều lãng du nghe gió thổi bên thềm
Em cúi mặt mắt buồn ươn ướt lệ
Nhà anh nghèo anh đau tim anh yếu phổi
Đời lạnh lùng bốn hướng gió và mưa
Ta lạc nhau từ em còn bé nhỏ
Anh thương em thương mến đến bao giờ
Bởi vì đâu da em nhăn giá rét
Tóc rinh vàng trên đôi má mồ côi
Đời giặc giã quê hương mình mỏi mệt
Mười năm qua hình ảnh có ngậm ngùi
Nhà anh nghèo anh đau tim anh yếu phổi
Em bềnh bồng anh phiêu lãng về đâu
Không dĩ vãng cho đêm dài đợi sáng
Không mai sau cho nước chảy qua cầu
Em bảo anh người đi không trở lại
Nấm mồ ai như giọt lệ chưa tan
Ngọn gió nào mang anh vào mộng mị
Em giang hồ làm tiếng hát lang thang
Ta đến bên nhau sao chùng bước mỏi
Lời sắp xé môi sao bổng nghẹn lời
Anh nhớ em núi cao càng hiu hắt
Anh thương em máu vọt bốn phương trời
HÒANG LAN
Có phải em đang gở tóc
Cho mây từng sợi rối chân chim
Có phải hoa bay đầy cánh bướm
Vì em thay áo mái tây hiên
Ôi mới hôm nào như hôm qua
Tay ai bùa phép nắm đôi ta
Như hốt mùa Đông hơ ngọn lửa
Cho tuyết đầu non chảy máu ra
Ôi mới hôm nào như hôm kia
Con đường chở nặng những đêm khuya
Cho nên bóng tối bay thành khói
Ánh mắt mờ sương lạc lối về
Ôi có hôm nào là hôm nay
Anh ghen vì gió đã chòang vai
Em đi như vẽ trên đường nắng
Em nói như đàn trong miệng ai
Anh là dòng sông mơ chín suối
Em là mặt trăng thèm mặt trời
Cách trở bốn mùa vây trái đất
Còn nghe đau xót thủơ nào nguôi
TỰ THÁN
Đời biết anh là kẻ hào hoa
Riêng gởi anh lời tao nhã
Sao em không mê anh ?
Đời biết anh là kẻ tình si
Riêng anh gởi niềm chung thủy
Sao em không hôn anh ?
Đời biết anh là kẻ quyền uy
Riêng anh gởi hồn thi sĩ
Sao em không quì bên anh ?
NẰM MỘNG THẤY NỮ SINH
Ta từ giấc mộng bước gần em
Đường phố đầy trăng
hay mặt trời chìm
Ô hay con gái bay nhiều quá
Hai cánh tay mềm như cánh chim
Như cuống của hoa, như cội của cành
Em đến bao giờ là em của anh
Thôi đã vô cùng cô liêu bóng cả
Như chim xa rừng
tội nghiệp rừng xanh
Tuyệt mù giấc mộng mỏng như sương
Vai áo hào hoa tê tê bụi đường
Ra đi ta đắp lên sông núi
Trời rộng sông dài nỗi nhớ thương
VĨNH BIỆT
Rồi mai khởi sự xa đời
Chuyến xe trăm tuổi đưa người nghìn năm
Trăng sao bốc cháy chổ nằm
Áo xanh mây lá vết bầm núi non
HÀNH TRÌNH
1.
Tôi nay đi giữa hoang đường
Niềm đau thân thể tuổi buồn hai vai
Giật mình nước mắt tương lai
Ngày qua và tiếng thở dài xuống Thu
2.
Toa xe cứ khép chân trồi
Người đi môi đỏ run lời tiễn đưa
Tóc dài tỏa mộng ngày xưa
Vết thương kỷ niệm bây giờ lại đau
3.
Khuya đi dù biết về đâu
Nghiêng vai còn mãi tiếng sầu vọng âm
Đường xưa trải nhớ nhung thầm
Ngôi sao yểu mệnh căm căm cuối trời
4.
Qua đây từng gịot buồn phìền
Mắt em cổ thụ thâm xuyên gọi mời
Bãi hoang cồn dựng bể khơi
Xuôi tay xuống gởi miệng cười mộng du
5.
Tôi ơi tôi mãi tôi còn
Trái tim bé nhỏ nỗi buồn chung thân
Nhớ gì vết cỏ bàn chân
Lối đi thơ dại đêm gần tịch liêu
MÔI GIỚI
Tên Em:
Xin mời em chối bỏ tên anh
Vì tên em là cuộc đời
Ba, bảy, năm, tám, sáu
Hai, bốn, chín, mười, mười
Con số có tên, kiếp người có tuổi
Anh già rồi chối bỏ tên anh
Hai chân:
Xin mời em đạp lên số mệnh của anh
Vì rằng em là giọt sương
Nên rằng em chưa thành giọt lệ
Xin mời em
Răng:
Xin mời em cắn vào lưỡi anh
Vì răng em là giọt sương
Sớm mai mở mắt sương chưa tan
Nên răng em chưa thành gịot lệ
Xin mời em
Môi:
Xin mời em ghì sát môi anh
Vì môi em là âm nhạc
Em mở môi ra
mùa Xuân cựa mình múa hát
Hai Tay:
Xin mời em tát vào mặt anh
Vì tay em là hoa lá
Chút ơn cuối cùng
xin lễ phép nơi em
Miệng:
Xin mời em cười lên dốt nát của anh
Vì miệng em là ánh sáng
Anh đui mù giữa tha ma dĩ vãng
Xin mời em
Tóc:
Xin mời em thắt chặt cổ anh
Vì tóc em là sợi dây siết cổ
Anh le lưỡi ra giã từ đau khổ
Xin mời em - mời em
HÒANG TRÚC LY