Do tính cách đọc thơ hoàn toàn chủ quan như đă nói ở trên, xin bạn đừng xem đây như một thiên khảo cứu hay một bộ sưu tập về thi ca Việt-nam. Tôi đọc bằng cảm xúc, không đọc bằng kiến thức. Nếu những lời bàn nào đó của tôi đối với một bài thơ mà không đúng ư tác giả th́ chẳng có nghĩa rằng tôi hiểu sai đâu, mà chỉ v́ tôi đọc thơ tác giả đó bằng cái hồn, cái giọng, cái cảm xúc của tôi đấy thôi. Xin đừng càm ràm, phiền trách. (Vả chăng, này các thi nhân, các bạn có thể nào chỉ tôi làm thơ cách sao mà không bị người khác hiểu sai ư không?) (trích LỜI THƯA của Vĩnh Hảo viết cho các trang "Đọc thơ")
Hoàng Xuân Sơn
Thơ ông buồn vời vợi. Buồn từ trong buồn ra. Buồn từ ngoài buồn vào. Ở đâu cũng thấy buồn. Thảng hoặc có vài nơi ông đùa bỡn một chút, cũng vẫn thấy buồn thấm thía thế nào ấy--đùa cho người ta buồn rơi nước mắt.
Tác phẩm của ông, tôi chỉ có duy nhất tập Viễn Phố, xuất bản từ năm 1988, nên không rơ về sau, thơ ông có khác đi chăng? Câu hỏi có hơi thừa. Chắc chắn sẽ khác đi chứ. Mọi người đều khác đi. Nhưng đọc từ Viễn Phố, tôi có cảm tưởng là mọi thứ trong đời sống, trong tư duy của Hoàng Xuân Sơn đều sẽ khác đi, nhưng hồn thơ, tứ thơ của ông... vẫn buồn nỗi buồn lâm râm dai dẳng của xứ Huế. Buồn chẳng giết ai. Chỉ gặm nhấm cho ṃn những mảnh hồn muôn đời thơ dại dưới cơn băo xoáy cuộc đời.
Thoảng Tan
Không có ǵ đâu em
Chiều nay như mọi bữa
Đêm, cái chết êm đềm
Vẫn nuôi ngày sống, thở
Một năm có mấy mùa
Thời gian đâu trẻ lại
Từng ngày qua ngày qua
Tuổi tên không c̣n nhớ.
Trúc xanh biệt mai vàng
Xui chi mùa gió chướng
Đau xót một cành lan
Hôn nỗi buồn cúc trắng
Từ trăng xưa mệnh yểu
Mồ khuất bóng giai nhân
Bên rào thưa giậu héo
Ngơ ngẩn hồn đông lân
Dấu bụi mờ thư án
Ḍng mực cạn khô rồi
Thơ bứt nguồn lá thắm
Nhạt ư t́nh đôi mươi
Hàng dừa cau lả ngọn
Khóc vận nước ao tù
Cơi mưa chiều nắng sớm
Cũng hao ṃn thiên thu
Không c̣n ǵ sao em
Ngọt ngào son phấn cũ
Cũng như làn hương đêm
Thoảng tan vào cơn gió.
Mùa Đông
Sáng nay trời đóng băng
Ḷng cũng vừa đông đá
Trong đại kiếp hằng hằng
Bước chân c̣n xiêu ngă
Mùa đông mùa ẩn tự
Trên nóc tháp chuông rền
Bay đi lời sấm ngữ
Tới cơi huyền mông mênh
Người mặc áo dấu đen
Đi giữa trời thinh vắng
Mây ở cuối lâm tuyền
Đẫm sắc chiều vô lượng
Tin ở ḷng bằng hữu
Đẹp bốn mùa hoa niên
Lâu ngày không thăm bạn
Như thiếu cả một miền
Có di hành được không?
Những sóng đời chia nhánh
Đă qua rồi phải không?
Những nguồn đời bất hạnh
Về giữa phố băng tan
Khuất một ngày đông chí
Chờ nhau ngọn nắng vàng
Hong mối sầu vạn kỷ.
Tẩy Trần
Bàng hoàng những trận mưa xuân
Đầu niên tắm gội vô ngần nước trong
Sợi nghiêng rượi mát cả ḷng
Sợi lâu rửa sạch bụi hồng thâm căn
Cầu mưa ướt ngọn đầu trần
Ướt đầm khô ải châu thân héo ṃn
Mười năm cây cỏ lầm đường
Nhọc ḷng đất đá hoài công đợi người
Mưa c̣n đọng nước trên tay
Tạ ơn vũ lộ một ngày đoái thân.
Quê Người
Nằm đây
xứ lạ quê người
nh́n ra một thuở
đất trời chửa quen!
mưa chi sáu tháng lạnh tràn
thâm ch́m dưới áo tuyết dàn trắng mây
buồn trơ trụi mấy hàng cây
về đâu chiếc lá của ngày thu xưa?
Nằm đây
lọt mấy âm thừa
tiếng mưa chẳng ngọt
hiên nhà mái câm
nh́n xuyên thấu kính tâm thần
một cơn bệnh rũ
mộng nằm cố hương.
Quỳnh Hương Một Đóa Vùi Lau Lách
Chiều ba mươi Tết lạnh, về không
Nắng ở trên mây rụng cuối ḷng
Nhà ai tiếng pháo mơ hồ vắng
Em từ âm vọng buổi tàn đông?
Cuối một năm hay cuối một đời
Cuối thời trai trẻ biết rong chơi
Từ đây nước đă khô thành cát
Hết một con sông mạch máu người
Bóng lạ gương soi buồn lặng thấm
Sầu che tóc rũ mắt không hồn
Nắng biệt bên trời mây chợt trắng
Ḷng đêm cao tới mộng vô thường.
Hết một năm có ǵ rộn ră
Vậy sao ḷng vẫn thấy dửng dưng
Mầu xanh dẫy chết trên cành lá
T́nh ái ban sơ khép nửa chừng
Khói sóng chưa tan đường mịt gió
Chiều đi quanh một vẻ thờ ơ
Bóng đuổi tinh vân dài mấy phía
Đời khôn nguôi một phút ơ hờ
Rồi sẽ không t́m ra nữa đâu
Ngày xanh ôm mặt nhật qua cầu
Quỳnh hương một đóa vùi lau lách
Cồn xa cát lạnh biết nằm đau.
Cũng May
Cũng may ta c̣n giấc ngủ
C̣n mơ thấy được quê nhà
Cũng may tay chân c̣n đủ
C̣n lây lất sống phương xa
Trái tim đêm dài trăn trở
C̣n mang nhịp đập ngày về
Ch́m trong da vàng máu đỏ
C̣n hai mắt giấu buồn lo
Nh́n ta bước đi ngày khó
Trông ta thấp thỏm đứng ngồi
Tám năm xa ĺa quê cũ
Thấy ǵ trong bóng chiều rơi?
Tiếc thương mây đùn trắng xóa
Không mưa ḷng cũng ngậm ngùi!
Cũng may ta c̣n nặng nợ
Không quên đời gửi quê người
Một chút hoài mong c̣n đó
Để c̣n ấp ủ đầy vơi.
Ngôn ngữ thơ của ông nhẹ tênh. Không sáo ngữ. Không cường điệu. Chữ dùng đơn giản. Thơ viết như nói. Tự nhiên. Nhẹ nhàng. Mà chở một nỗi ǵ "nặng" tựa hư không.
Bạch Thi
Trắng tinh ḷng giấy
những lời thơ trinh nguyên
giữa bờ phúc-nạn
đêm hạ huyền rủ sương
tin trẻ lạc điệu
cây rừng đốt lửa thơ vô ngôn
cười điên mê bầy dă thú
cành nguyệt quế hương thầm
trăng lưỡi liềm quắc mắt
chứng-nhân-thời-phế-sử
mây xuống tóc trên đồi
đêm ơi chao nghiêng...
kỷ niệm đời núi đá xanh
viết Saigon nửa đoạn
những bài thơ trắng
chữ nghĩa thiên-di mùa băo biển
thời-gian bạo-tàn thổi lướt
ngọn tháp chuông rùng ḿnh
chiếc mỏ neo ngoài khơi quăng quật
người-thủy-thủ-cuồng-ngâm-con-tàu-
gào-la-viễn-phố
bên kia ngày vô tận
một kẻ chết đứng trên đường
những tờ thư cuốn đi
tín-hiệu không lời buồn bă
Có những bài thơ trắng
như cơi ḷng rỗng không.
Buồn đời. Buồn t́nh. Buồn cho người. Buồn cho ḿnh. Buồn v́ tất cả. Đôi khi gắng gượng ngoi lên bằng thiền tập, nội quán... mà nỗi buồn vẫn cứ bám lấy, bằng một h́nh thức khác. Nhưng ít nhất th́ qua những cố gắng như vậy, người ta hiểu rằng, ông rất vững chăi. Ông ôm nỗi buồn như cái phao, trôi qua ḍng sông cuộc đời biến loạn, phù ảo. Ông không oán ghét cái phao. Ông thủ thỉ nói chuyện, tâm t́nh với nỗi buồn của ông.
Ḍng thơ buồn như vậy, không d́m ta xuống mà lại nâng ta lên. Nét riêng của thơ Hoàng Xuân Sơn, theo tôi, là ở chỗ đó.
Định Lực
Ngồi đây định lực hao ṃn
Ra vào thấp thoáng tựa hồn quỷ ma
Ngồi đây lẩn bóng dương tà
Ngộ đêm tóc trắng mù sa tuổi đời
Qua đường lánh một niềm vui
Từng khung kỷ niệm buốt trời xưa đi
Ngồi đây lạnh buổi phân kỳ
Vẫn hồn thiếp mộng hồi qui bến nào
Nghe buồn vỡ ngọc trầm châu
Hoa vàng mấy thuở nhành trao lại người
Ngồi đây hẫng một môi cười
Cũng đành vấn lệ sầu nguôi một ḿnh.
Thiên Sử
Lên đồi sương ướt cỏ vàng
Hồi chuông phá tịch vỡ ngàn thông xanh
Bỗng nhiên trời đất trao t́nh
Con chim ẩn sắc trên cành hư vô
Nh́n nhau khe suối hững hờ
Đêm qua vũ nguyệt dưới bờ trúc hiên
Về thôi một cơi ba miền
Môi đời đă nhạt mầu thiên sử buồn.
**********
(viết thêm ngày 6/6/2002)
Tuần trước nhận được tập thơ của thi sĩ Hoàng Xuân Sơn gửi tặng. Thật vui. Tập thơ đẹp, mới toanh trên tay ḿnh, nhưng nh́n lại năm xuất bản th́ đă gần 10 năm trước. Té ra ḿnh đọc thật ít, và đọc thật chậm. Thơ người đă có lâu rồi mà nay mới được đọc. Hí hửng lật ra đọc ngay.
Tựa thi phẩm này là Huế Buồn Chi. Nữa, lại buồn nữa rồi. Ông này cứ ưa lấy buồn ra mà giỡn, mà chọc người ta. Vậy mà người ta cứ thích đọc thơ buồn của ông. Đọc tựa đề đă thấy buồn trước rồi, nhưng đâu có ngán, cứ lật ra mà đọc. Cái buồn trong thơ ông... đọc nghe "đă" lắm. Chẳng làm ai sợ cả. Vậy th́, đọc tiếp vài bài lục bát thật tuyệt:
Gọi Vong
một mai cổ tháp ḷng anh
đá sầu rêu thảm khóc thành thị em
từ trăng u uẩn xuống thềm
sông gầy kỹ nữ đêm đêm gọi về
gọi buồn am miếu sắt se
gọi vong liễu, hạnh đầu hè thảm thương.
Tỏ T́nh
đă nghe trăng hú lần nào
một đêm nằm gối trời sao ngợp hồn
ô
thân nhỏ bé như c̣n
mà chân sương lạc về non cao đầy
em như phiền muộn đông tây
mới đêm hôn nụ đă ngày phất phơ
đă nghe mưa hát bao giờ?
mưa thâm kim chín mưa mưa
tỏ t́nh.
Thuyền
Thuyền, cầm
ngọn nước thờ ơ
để cho rong tảo lên bờ ngủ hoang
buồn đi quải gió theo đàn
trường thiên thu thủy hồn tan nguyệt biều
như t́nh c̣n chút lửa thiêu
nghe mùa cổ điển dậy triều sóng đưa.
Sương Trắng Đường Quê
Gối hờ lên cánh tay đêm
nhắm mắt c̣n thấy sao ch́m dưới khe
ôm vai hồn mộng nói về
sương em chừ trắng đường quê mấy chiều.
Lượng Biển
Khi về lượng biển bao dung
ḷng sông vợi sóng cho trùng hưng lên
em ơi gạch ngói vẫn bền
hàng mai chợ mốt nhà huyên tụ đoàn
xuân về trời mộng đoan trang
những hồn kim thạch nhắc hoàng cung xưa
hồn bông trái giục đơm mùa
cài cho em một nụ hờ nghiêng vai.