Hoàng Yến

 

 

 

Thả vào trong gió
Đâu có gì cho nhau
Thả những lời yêu bồng bềnh cơn gió sớm
Ôi làn gió đi về xuôi ngược
Mau tìm về thăm thẳm nỗi cô đơn

Hoa cỏ nào xao xác đưa hương
Trong vắt lời yêu giữa hồn muôn sắc
Một tiếng chim kêu lòng ngân tiếng nhạc
Mưa nắng theo về mang nỗi nhớ vương vương

Đến bên anh dịu ngọt lời thương
Êm đềm mắt môi, ru hồn đau thôi day dứt
Hôn lên trái tim ngày đêm buồn thao thức
Lời yêu ta ủ ấm cuộc đời
(01-12-2004)
 

 

Mưa Phùn
Nước mắt không lăn trong bụi mưa phùn
Chiều đông lạnh ôm lấy lòng rất ấm
Ngửa mặt ước cho mưa rơi thật chậm
Dịu dàng tan vào mắt lắm ưu phiền.

Trôi hết trần ai cho tròn lại mắt huyền
Ướt hờn giận giấu lần đầu gặp gỡ
Cầu lâm thâm nối hai bờ dang dở
Bước vội vàng bỗng lại sợ mưa đau.
(11-1-2005)
 

 

Sắc yêu
Giữa tuyết nhợt nhạt
ngây dại
lạnh lẽo
trắng,
Nếu cho tôi nghĩ đến màu yêu
Thì đó phải là vệt loang ấm
nóng
thắm
đỏ.

Như dấu máu
con thú bị thương lê trên tuyết.

Vệt son vai áo sơ mi
là thẳng nếp.

Đám cháy hồng
rực
khô cỏ thảo nguyên.

Như giấc mơ một người điên
Tất cả
chìm sắc đỏ.

(13-2-2005)

 

 

Im lặng

Không một lời
góc này, góc khác
Như vì sao
trời đêm lười nhác
thôi nhấp nháy vui
thôi nhấp nháy cười

Ô vì sao,
đâu thấy
biến đâu rồi.

Em nức nở
thu không còn đổ lá
Nghĩa là máu thu đã cạn
Nghĩa là mạch đã héo khô
đâu còn ru tim,
giọt tình rào rạt.

Em vô lý
kéo dài hữu hạn
Khi tình yêu với anh
là bệnh chữa một lần.

Em không khỏi
và không bao giờ khỏi
Cứ trói em
bằng im lặng nữa đi.
Nhốt tình em
vào một khối thạch chì

Như bão giông
em sẽ gào và thét
Như thác đổ
em sẽ hờn da diết
Như gió trăng
lại dịu ngọt nỉ non
Dù bơ vơ giữa biển
dải sóng cồn
sẽ tìm đúng bờ anh
trong lành
âu yếm vỗ.

(5-2-2005)
 

 

Con đường
Ta có nhau con đường mùa lá rụng
Anh nắm tay em giữa đỏ rực một màu
Thu đang chết hay là em đang cháy
Suốt đời anh chẳng biết được đâu

Bởi chỉ có một lần như thế
Lửa tràn lên cháy bỏng đôi môi
Anh bật khóc bởi em càng thiêu đốt
Càng chất lòng anh xa xót nỗi đời.

Không dám quay về con đường ấy nữa
Dù lá kia đã bầm lại dưới tuyết dày
Anh im lặng ôm một trời tuyết đổ
Cho dịu lòng vết bỏng rát em gây.
(5-2-2005)

 

 

Lời con chim trong lồng
Cho tôi ô cửa nhỏ
Để tôi tưởng mình đang bay vô tư lự giữa trời

Cho một chút nước
Để tôi nghĩ mình đang uống sương rơi mát rợi những đồng hoa
Nơi có mồi ngon
Và bóng thú dữ nhập nhòa.

Cho tôi một mẩu gương soi
Để tôi nhớ bao xinh tươi hớn hở
Đã từng ngày phôi pha ở chính nơi này.

Cho tôi chiếc lá cỏ vương tay áo
Mà người nghĩ chẳng để làm gì
Nó gợi nhắc tôi những sợi mềm khâu tổ
Một ngày có thể tôi lại tự làm lấy, biết đâu.

Cho tôi chút hơi ấm bàn tay
Để tôi so với nồng nàn hương nắng
Có thể tôi chỉ có một lần thứ này thứ khác
Mà chẳng bao giờ có cả hai.

Cho tôi nghe một tiếng hót mảnh mai
Để tôi nhớ đến bầy đàn đang đợi
Chót vót vu sơn vọng ngàn âm vời vợi
Rơi xuống hòa sóng biển hoang sơ


Cho tôi hay một lần không phải trong mơ
Những vui buồn được mất
Những nỗi đau có thật
Đằng sau thanh chắn dọc ngang.
(3-2-2005)

 

 

Xuân Tha Hương
Ta trốn như mèo nhỏ
Bên bếp lửa bập bùng
Tuyết rơi hoài ô cửa
Trắng đất trời mênh mông.

Tết thả lòng dài rộng
Bay về xứ hoa đào
Mắt khép dài nuôi mộng
Buồn tha hương nôn nao.

Mẹ già ngồi đan áo
Chợt bỏ nhịp giữa chừng
Ngước mắt mờ tìm vội
Bóng con chốn người dưng.

Thoáng ngập ngừng hiu hắt
Khúc nam ai nam bằng
Cuối sông thuyền có chở
Nhịp phách về theo trăng.

Đợi tình bên vườn cũ
Đào phai nhuộm gió hồng
Ai còn không tiếc nuối
Rằng ai đã có chồng.

Chuông đồng hồ thánh thót
Tan hồ điệp giấc mòng
Tuyết gieo mặt kính ẩm
Nhỏ nước xuống ròng ròng.
(30-12-2004)

 

 

Trăng
Là trăng đấy
khiến con nước đầy vơi
đất trời say nghiêng bóng.
Lơi lả miền cao rộng
cho lòng em
tròn khuyết
khuyết tròn.

Anh đừng ngỡ trăng mềm như lụa
đừng tin trăng thật thà
đừng hy vọng trăng theo trọn đời trọn kiếp

Bởi vì trăng nhọn sắc hơn dao
Bởi trăng dối gian bao lần lỡ hẹn
Bởi trăng mãi dung dăng nơi ấy nơi này

Lọt qua kẽ tay
trăng lóng lánh rơi mạn thuyền xuống nước.

Lặng yên đừng thề ước
Ta đắm mình
cho trọn mùa trăng.
(26-12-2004)

 

 

Nấu cơm
Gạo trắng vớt lên sạn sòng bỏ lại
Khéo tay đun thư thái lúc sôi bồng
Cơn nước cạn rút lửa thầm chờ đợi
Chín ngào hương hạt vợ gối hạt chồng.
(18-12-2004)

 

 

Gội đầu
Mướt thơm dịu dàng hương bưởi
Tay anh, lược gió tung chiều
Em thả vai trần quay tóc
Đất trời phút chốc liêu xiêu.
(16-12-2004)

 

Tự dưng
Tự dưng khóc, tự dưng cười
Tự dưng ôm lấy một trời tự dưng
Chợ đời gánh đã mỏi lưng
Ai mua tôi bán tự dưng cho nào.
(21-11-2004)
 

 

Không lời
Sống chầm chậm
cho tim ngừng xốc nổi
Gạt gió đùa,
tránh lối lắm sầu rơi
Mành buông vội
ngăn mưa vào hiu hắt
Vẫn chữ tình
hoài theo bắt tâm can.
Mơ hồ thế
Mà sao không trốn nổi
Người là người
Sao ta lại là ta.

Giấu yêu thương
vào màn đêm rất rộng
ru ngọt ngào
cho một giấc mộng xa.
(20-11-2004)

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ