Hoàng Ziang Duy

 

 

 

 

Bài lục bát đêm xuân

Như câu lục bát hiền lành

Như câu ḥ mẹ dỗ dành năm xưa

Cầm bằng nắng sớm chiều mưa

Mà nghe thương nhớ đong đưa cánh diều

Chỉ se tơ mối trăm điều

Bâng khuâng gió sớm gọi chiều tịch vu

Như lời ai ngọt tiếng ru

Long lanh ngấn lệ đă mù tăm khơi

Nghe câu chúc tụng ươm lời

Quê hương dáng đứng một thời để yêu

Ngàn tay mộng giấc đăm chiêu

Xuân nay bến vắng đ̣ chiều hỏi thăm

Gọi người một tiếng trăm năm

Thiết tha yêu dấu như tằm ăn lên

Đêm nay xuân đến bên thềm

Nhớ sông núi cũ môi mềm tỉnh say.

 

 

Nụ tầm xuân

Cứ giả dụ ta làm Từ Thức

Nhớ quê hương lội xuống hồng trần

Bên hông mang món quà cốt nhục

Đă già đâu nói chuyện lập thân

 

Tâm nhân ái thiên đàng đóng cửa

Bước trở về nhỏ giọt từ tâm

Cố sử kia quách thành binh lửa

Đất khô đen giữ một chỗ nằm

 

Khi trở lại sông sâu cạn lắng

Cởi quần ra đứng ngó bên trời

Áo phương xa vắt vai tầm gởi

Thuở nằm nôi câu nói đầu đời

 

Phải không em ta c̣n tổ quốc

Bỏ quên đâu chẳng thấy đem về

Em có nhặt nửa hồn sỏi vỡ

Ném lại gần đánh thức quê hương

 

Pháo ai đốt xua đời kinh dị

Đại bác xưa đâu tiếng nghẹn lời

Dáng bâng khuâng mai đào trước ngơ

Có chút ǵ khuấy động nổi trôi

 

Ta nhớ nỗi niềm non nước cũ

Mang trong ḷng không nói chào thua

Đâu ai biết tấm ḷng biển rộng

Giọt lăn tăn dài ngắn lọc lừa

 

Đừng hỏi nhau quăng đời c̣n lại

Dựng nghiệp nầy cửa chắn tiền thân

Mai hay mốt bầy chim lớn vội

Biết về đâu nương náu ân cần

 

Nụ tầm xuân gieo mầm khổ hạnh

Cứ mỗi mùa cấy luống bâng khuâng

Ḷng ta chia một miền tĩnh lặng

Nói hay không chúc phúc ngại ngần.

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ