Hoa Văn
Nợ
Nhớ em từ núi qua rừng
Mưa qua phố thị đau từng bước đi
Nẻo xa nắng lửa kinh kỳ
Bản t́nh ca ấy c̣n ǵ không em
Vào đời nhớ nhớ quên quên
Tương lai bừng tỉnh niềm tin thuở nào
Mười năm mộng với trăng sao
Mười năm chinh chiến đời bao tủi buồn
Em về áo tím chiều hôm
Ta đi vàng trán hoàng hôn ngại ngần
Nợ gươm súng vẫn chất chồng
Nợ t́nh yêu rộng như ḷng đại dương.
Nhân sinh
Thôi th́ đă lỡ giang hà
Trăm năm em đến vẫn là trăm năm
Chắt chiu cũng chỉ đôi phần
Cánh hoa nào cũng một lần phấn hương
Đời người chẳng khói th́ sương
Cái vui về một cái buồn muôn thu
Bóng xưa trong cơi xa mù
Yêu xưa nở nụ trắng mùa phấn bay
T́nh lên hồng ngọc ươm đầy
Lối kia dạ lư đường này phù dung
Sông thơ mấy thuở trong ḍng
Em về lục bát trải ḷng lá hoa
Khuya rơi vàng vơ âm nḥa
Bóng trầm luân vẫn phủ mờ nhân sinh.
Cơi sáng
T́m trong cơi sáng địa đàng
Mộ xanh cửa trước mộ vàng cửa sau
Mộ ta muôn sợi cỏ sầu
Mưa phai t́nh mỏng nắng đau lá vàng.