Hồ Hương Ngự

 

 

 


Ngày Vàng
ngày vàng con mắt phố
chờ đợi tháng năm xanh
cười vui như chợt ngỡ
chiếc lá mới trên cành

em đùa ta xin chút
giọt lệ sáng thủy tinh
ngày vàng theo khói thuốc
t́nh qua sóng lênh đênh

phố tháng Giêng chờ măi
loài hoa tự thuở nào
nở t́nh anh đêm tồi
ngời bóng lá lao xao

ngày vàng em chưa tới
cơi ḷng anh lệ khô
bồi hồi đường muôn lối
ngơ ngác tận bây giờ

phố phường chưa thức dậy
ngày vàng nghe quạnh hiu
ta yêu người năm ấy
buồn vui cũng dại khờ

 

 

Chờ
chờ em thuở ấy bây giờ
như hoa chờ nụ như bờ đợi lay
chờ em ngày ấy sơ khai
lạc khu vườn cấm hái vài đóa xuân
chờ em mộng đă muôn lần
dài thêm bóng nhớ dặm trần mênh mang

 

 

Gửi một nàng Tôn Nữ
những ngày có gió thu heo may
ḷng anh buồn chiếc lá
thăm thẳm rừng một bóng
sóng tít tắp ngàn khơi
ai trở về quê hương nghe câu ḥ trên bến cũ
nước Hương giang trong đục bao lần
sao cuộc đời tôi vẫn hắt hiu
tha thiết sầu lữ thứ

mỗi mùa Xuân qua bước đường xa
những đêm nằm nghe tiếng xe đêm
căn nhà vắng
loài côn trùng ví von
bài t́nh ca rất cũ
và ḷng anh - mối nhện giăng
những âm trầm đứt đoạn

tạ lỗi em - cuộc t́nh đầu
mười lăm tuổi
mịt mù áo trắng
xa xưa mái tóc thề
ngu ngơ năm tháng
cơn gió buốt chiều hôm
vết kim châm lúc tối
tiếc một đời
những đường xanh thời đi học

tạ lỗi em
cơn mưa kinh thành
mùa đông kín lấp
quán ca phê lạnh tanh
ḷng anh ấm bởi đôi mắt em
tuổi mười lăm ḥ hẹn
bàn tay dưới bàn tay
lời t́nh trong cổ
khói thuốc vờn bay
tạ lỗi em cuộc t́nh đầu
phố phường khôn lớn
hàng me cao dần cùng với sự biến mất của bóng mát
mấy chặng đợi chờ
trong vàng phai chiều nhé em
trở về đêm lưu lạc mái hiên xiêu
lang thang trên những con đường lấp loé ngọn đèn vàng
vẫn mơ măi người em yêu

đâu có ước chung buổi đương thời
đâu có gối ḷng cùng vạn thuở

Tạ lỗi em và gởi
tặng em bài thơ t́nh
tiếng vọng triều âm
vang ḷng anh
những ngày bóng lụn
nghi ngút đời anh
những năm cùng tận
và mắt em
lời tha thiết
cuộc t́nh đầu

em ơi là hết
chúng ta không trẻ măi
tuổi mười lăm
yêu như t́nh ngày ấy

những ngày có gió thu heo may
rộn ḷng anh chiều ngùi ngậm
t́nh em
Tôn Nữ Mười Lăm
4. 1987

 

 

Những Khúc Thơ T́nh Ngày, Tháng và Năm


13/11/2002
những ngày yêu em vô cùng khắc khoải
là những ngày không chịu được khi nghĩ rằng
em đang ra đi với một người khác
ta vẫn gặp nhau
nhưng em chưa bao giờ nói yêu ta
cho dầu đă cùng nhau những ngày đêm tuyệt diệu

đêm mị mộng t́nh em
ngày buồn phiền mong đợi em
mỗi buổi sáng ngồi một ḿnh trong một cái quán vệ đường
chờ em như chờ một kẻ từ cơi nào trở lại
trong kư ức anh có nhiều dĩ văng của những cuộc t́nh trai trẻ
một nửa đời của chông chênh
trong ánh mắt hằn thù của cuộc sống
nỗi cô đơn t́nh yêu đă đưa anh t́m đến em
liều lĩnh và sợ hăi
bởi mỗi chúng ta đều có cuốc sống riêng
với nhiều ràng buộc chưa chấm dứt

những tán cây xanh trên đường đă mất đi
trong cuộc khai phá của thế kỷ
những mối t́nh dịu dàng cũng đă mất đi
trong ḍng đời dồn dập sống
và chúng ta, những kẻ có phải của mộng mơ
đă yêu nhau không biết ǵ về sự thay đổi đó

ai có mong cuộc t́nh chung
chỉ là tháng năm của mỗi người rất ngắn
ai có mơ nỗi vĩnh hằng
trái đất chỉ là một hành tinh trong tiến tŕnh hoá thân của vũ trụ

em có yêu mối t́nh anh
mỗi một giây trong một ngày nhớ đến anh
khi thức dậy đánh răng rửa mặt
khi đưa con đến trường
khi dong xe trên đường đến sở làm
khi cười đùa cùng đồng nghiệp
khi trở về nhà hay trong một quán rượu nào đó buổi chiều
hay khi khóc buồn một cuộc sống lứa đôi đă tan vỡ từng đêm
em có yêu mối t́nh anh
cho dù chúng ta vẫn bên nhau ngày ngày trong tâm tưởng

trái tim không thể cắt làm đôi
để máu chỉ c̣n lưu thông một nửa
và chúng ta không thể phân làm hai
để gởi về cho nhau một nửa

ta giữa cuộc t́nh nhau
cuộc kiếm t́m vô vọng
em trong mối t́nh anh
nỗi u hoài thầm lặng

trên những con đường vẫn trăi ra kéo dài và mở rộng
địa cầu sẽ chật đi
con người sẽ t́m về một vùng ngụ cư ngoài không gian
em có khi nào nghĩ rằng
mối t́nh chúng ta cũng tan theo làn gió ấy
bay lẫn vào thời gian
c̣n anh luôn nghĩ rằng
em giữa cuộc t́nh anh
là sợi mong manh vĩnh cửu

khi chúng ta c̣n tồn tại bên nhau
anh vẫn mong em
hay em vẫn mong anh
chúng ta hăy được hạnh phúc như thế
đă cùng yêu


14/11/2002
vào những đêm khuya khi vầng trăng không c̣n
sao hôm dần biến mất
anh t́m em trong bóng mây qua
đôi mắt em ẩn chứa niềm bí mật

khi cuộc t́nh ta không cón lối quay lui
không c̣n chỗ cho sự hoài niệm quá khứ
anh đă từng tặng em bài thơ t́nh
nói về hai đường song song theo định lư thuận
sẽ chẳng bao giờ gặp nhau
nhưng em ơi
giữa không gian t́nh chúng ta
không bao giờ có đường thẳng nào cả
mọi ví von chỉ là giả tưởng

có những nơi để chúng ta ngồi
có những nơi chúng ta đứng
và đôi khi một vài nơi khác chúng ta nằm
bên nhau
nhưng chưa bao giờ nói với nhau
về một điều ǵ cả về t́nh yêu

có phải cuộc sống em và anh
đă làm tất cả những t́nh cảm thật bị che dấu
hạnh phúc được cân đo
thực tế đời trần trụi
“em sẽ cùng anh sẽ sống ra sao
anh sẽ cùng em sẽ về nơi đâu
và chúng ta sẽ được những ǵ ? “
em ơi
sự thật là nếu có một t́nh yêu
sẽ chẳng ư nghĩa nào để giải thích

mỗi ngày khi bắt đầu
từ rất sớm canh khuya ta thức dậy
trong khu vườn nhà nhỏ nhoi những chậu kiểng chờ một mùa hoa
ánh sáng của một ngày sắp tới
em của một ngày đă qua
t́nh yêu của ta một ngày lại thức
để ta vẫn viết những lời ngợi ca
bài thánh thi về cuộc sống
chúng ta được mơ tưởng về nhau
cũng là điều hạnh phúc.


14/11/2002 – bis
không c̣n ǵ viết để ngồi không
để lắng ḷng nghe tiếng lạ lùng
để trong hư ảo ngày không tới
để t́nh ta măi giữa mông lung
để em bất diệt là con gái
để mặc thời gian cơi không cùng

không c̣n ǵ viết nên ngồi không
như tưởng đêm đă dứt ngoài sân
như ḷng sương muối c̣n nghe mặn
như tiếng gà thôn nghẹn nửa chừng
như năm sắp hết theo ngày tháng
như gió mùa đông sẽ ngập đồng
như trẻ thơ mừng ngày sẽ lớn
như kẻ già nua tiếc bụi trần

em ơi sẽ hết nhưng c̣n măi
t́nh yêu cho đôi lứa đời đời

16/11/2002
khi ḷng đă im tiếng đă tăm
mỗi một ngày lặng thầm như đá
khói bay lên từ đống tro tàn
và cát bụi thêm dày cho mặt đất

em đă cho tôi ánh mắt dịu dàng
ngọn lửa ấm tan mùa giá băng
và cô đơn không c̣n là nỗi
và từng ngày không bước lang thang

khi t́nh đă khơi nguồn mạch chảy
là ḍng sông ra thoát núi đồi
b́nh nguyên rộng cho đời phơi phới
gió mùa xuân ngây ngất cơi người

em ơi c̣n nữa t́nh mới kết
hoa trái thành thơ mộng đôi ta
cho dẫu ngày mai đời có hết
sáng hóa lời kinh nguyện chói ḷa
là t́nh ta dội cả bao la

16/11/2002 bis
tôi nghĩ là em sẽ như tôi
cũng sớm ḷng như buổi dại khờ
cũng thương vớ vẩn trong chiều muộn
cũng nhớ ǵ đâu đó lơ mơ

tôi nghĩ là em cũng sẽ như
trong nhớ nhung cũng sẽ lừ đừ
trong vắng người cũng buồn như thật
trong một ḿnh cũng quán thẫn thờ

tôi nghĩ là em sẽ yêu tôi
cho tới ngày mai cả cuộc đời
cho dẫu sẽ không chung cùng mộng
cho dẫu ta sẽ không cùng lối
cho dẫu em sẽ là em khác
cho dẫu tôi sẽ là tôi lạ
th́ t́nh ta như sẽ ngàn năm lại
là tiếng cười trong suốt thiên thu

17/11/2002
chủ nhật không có người để vui một chút
hờn một chút và cười một chút
không gian xanh và ngày xanh
cây lá xanh và đời xanh
khi có em trong một ngày nghỉ

ở đâu đó sẽ có thiên đường
như hàng ngày em vẫn thường cầu nguyện
ở đâu đó sẽ có một tấm ḷng
sẽ yêu em không phải là người đàn ông phụ bạc
như tất cả đàn ông trên thế gian

chủ nhật cũng như những ngày thường
em đă ra đi cùng những ư nghĩ về sự cô độc
thương một chút giận một chút
hăy cho cành hoa gởi tới một mùa
như tặng vật của chàng trai trẻ
trong lần đầu nói tiếng yêu

và em ơi, đừng như em nghĩ
mọi người đàn ông đều giống nhau
đă đem đến cho em sự tầm thường của cuộc sống

có một chàng trai với mối t́nh đầu
trái tim c̣n tươi nguồn lực sống
có một chàng trai với niềm khát khao
mạnh mẽ và bao la như trời cao rộng
chàng trai ấy là anh...

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ