Hồ Minh Dũng

 

 

 

 

Hạ tuần

khi trăng khuyết dụ lòng ta xuống suối

mòn kim xưa lặn đáy chén Trương Chi

em Mỵ Nương xé rách rèm thủ thỉ

xé trăm phương không ráp đủ tình si

khi trăng bạc dụ đời ta lên dốc

lời nguyền xưa cũng bạc trắng như vôi

vì thương nhau gắn mái chèo tẩu mã

buổi không em, ngựa hí lộng vang trời.

 

 

Về

đêm riêng, không ngủ mình tôi

chung ngày, có đóa sen côi cút tàn

mai kia về đến đầu làng

mẹ cha đứng đón dưới hàng mù u.

 

 

Mùa đông mới tới

đêm khuya còn thương thân cói đầm lầy

ba khía vuông vức lòng ta ở giữa

một khía kinh đêm tụng cõi trời đầy

gà sáng kêu sương chùa ta một cột

trời vuông hay tròn nào ai biết được

hai nhánh phiêu du dựng núi chạm trời

suốt một đời đuổi theo trăng, đã đuối

chỗ nghìn năm tưởng chỗ ta nằm.

 

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ