Hồng Khắc Kim Mai

 

 

(Trích từ thi tập "Như Phù Vân" của Hồng Khắc Kim Mai - www.phunuviet.org)

 


Trở Lại Trời Thơ

Mười mấy năm xa quê hương
Dẹp bút dẹp nghiên
Quẳng cha cái mớ trí thức tri thức vô thùng rác
Ta làm kẻ khù khờ
Đúng khuôn cái bản mặt
Kẻ đi ở nhờ
Của đứa mất nước
Tự thân muôn đời thấy xấu hổ
Nên
Ta rúc trong vỏ của con ốc sên
Chờ đêm ló đầu ra gặm lá nhà người
Gặm linh hồn rả mục của chính ta
Trong âm hao
Khí, phách
Ủ dột

Trong vỏ ốc
Xanh rêu nhơ nhớp của kẻ lưu vong
Vô tổ quốc
Ta thỉnh lời cầu kinh
Nhật tụng
Không thứ tha cho chính ta luôn bởi "Tại Vì.."
- Dứt khóat không có tại vì
Trong sử liệu của bất cứ quốc gia -
"Tại Vì.." tự nó vô cùng đốn mạt
Như cái bản mặt đê tiện của ta
Mất nhuệ khí làm người
Một thuở phong ba

Núp trong cái vỏ ốc
Chất vôi mỏng dính
Ta âm thầm luyện thân
Thân hèn mọn của cát
Nguyện cát vàng ròng
Óng ánh
Luyện hồn
Hồn nhỏ nhọc vọc sâu
Nhân tinh lược
Vá víu mảnh đời gió cuốn luồn kim
Kêu chữ nghĩa trở về trong tim
Thắp ngọn nến trầm tư
Im lìm khải mặc
Thân luyện thân

Mười mấy năm xa quê hương
Hôm nay ai vén ánh sáng
Lôi ta ra đời
Trở lại hoàn người
Nối lại vần thơ đứt đoạn
Kiếp nhả tơ?

Lạy Ngài!
Chính Ngài, đấng tối cao
Vô cùng ưu nhiệm
Vô cùng hải lượng
Vô cùng của vô cùng của vô cùng
Hữu niệm
Nhấc muôn linh hồn hoang phế lên đỉnh hồng
Hôm nay
Trong phủ phục hứng giọt Thường Ân
Lòng nhỏ mọn nhìn lòng Tự Vấn
Hạt ngọc Ngài đặt trong tâm
Nhấp nháy bồi hồi
Thần trí không ngừng kêu Tấu Lạy Ngài

Tấu Lạy Ngài Tấu Lạy Ngài
Kiếp kiếp đời đời



Thôi thì thôi cũng đành

Ta về thăm Sàigòn
Đứng giữa giòng người chợ Bến Thành
Nghe đất bồi hồi
Kể dông dài nỗi sầu nỗi nhớ nỗi tiếc nỗi thương
Cho chính ta
Cho chính Sàigòn
Dúm tro buồn đem khơi lại
Vết thương chưa tàn

Ta dựa gốc me
Trong lòng công viên
Đếm tủi buồn một đời lưu vong
Trên nhánh cây cỗi mòn
Thân bèo bọt
Phận người phận cây
Những tháng những năm
Long đong chất chở
Lội ngược giòng bên kia sông
Thấm đòn

Muốn ở lại không đành tâm về
Muốn níu áo Sàigòn
Tìm bắt chuỗi ngày khôn lớn
Chập chững học làm người
"Đứng-vùng-lên-nào-bao-thanh-niên-yêu-nước"
"Này-công-dân-ơi-đứng-lên-đáp-lời-sông-núi"
Hai bài quốc ca nhập tâm
Ăn sâu vào mạch máu

Muốn ở lại không đành tâm về
Quay mặt Huế thành đô nơi sinh trưởng
Chốn xa mờ bờ bụi
Của trái me chua chấm ruốc
Tiếng hít hà xé ruột
Muối ớt với khế xanh non
Bên Đại Nội
Từ cửa Thượng Tứ ra chợ Đông Ba
Hái trái sầu đông
Hốt ngàn bông bút bút quăng đầy sông Hương
Bầy cá tràu chạy trối chết
Mà tụi mình cười khúc khích quên thôi
Tuổi bé thơ ngây
Ngày Trường Tiền bay mấy nhịp
Mừng vui xô nhau qua đò

Muốn ở lại không đành tâm về
Bịn rịn muối Mỹ Khê,Tiên Sa Đà Nẵng
Chớm dậy thì
Lớp măng ngọc
Bày đặt học viết chữ YÊU
Trên trang giấy sông Hàn làm thơ tình thạch nhũ
Giọt Non Nước đá mòn đọng miết bên môi
Môi chưa biết thoa son
Đã biết thẹn thùng
Khi anh nâng cằm
Dạy miếng hôn nóng hổi
Mê say
Trang sử tình đầu

Cuối cùng thì cũng phải về
Về bên kia nửa quả địa cầu
Giấu chặt tình thương tuổi nhỏ
Giấu chặt hẹn hò thanh xuân
Quê hương
Nắng giãi mưa dầu
Khóa kín
Âm ỉ mãi trong lòng

Thôi thì thôi cũng đành...
1994


Một Thời Thưở Nhỏ

Khi ta theo giòng sông
Trở về nơi bến hẹn
Của Tourane - Collège Francais Đà Nẵng -
Bên bến Bạch Đằng
Hay Thượng Hiền
Ta lấy mắt xanh tuổi đời
Làm mực với giấy
Nắn nót tình xưa
Gửi cho em - mái trường môt thuở
Ta để nhớ, mãi nhớ
Ta để thương, dễ thương

Có cả một rừng cây xanh biếc
Sau ngôi nhà ông concierge
Có cả con đường sỏi dẫn xe đạp
Đi ngang qua văn phòng ông surveillant général
Ông Menguy
Hay Ông Béchir
Những ông già phát giờ phạt hiền như Bụt
Đứng trong sân trường
Chăn đám tây-con mũi tẹt
Chí chóe
Học bài sử ký đoàn người dân Gaulois
Nhưng trong tâm khảm
Vẫn luôn nhớ ta giống nòi đất Việt

Nếu đã nhớ
Thì nhớ tít mù khơi
Rặng dâm bụt
Đỏ chói bên giốc cầu
Những giờ đổi lớp
Có mi
Có ta
Từ classe maternelle lên tới première
Học chia verbes chết bỏ grammaire
Nè, vét-bờ có mấy tăng (temps)
Mà quên trăng sáng dọi vườn sao
Phòng thể dục những khuya tập hát tập hò
Húp hén chè đậu đỏ
Gân cổ Be-Bop-A-Lu-La của Nguyễn Duy Khoa Khôi
Có đứa mùi mẫn Anh-đưa-em-sang-sông
Nỗi lòng Trịnh Bão Cầm với Đỗ Nguyên Ngọc
Có đứa múa bút đường văn-châm-chích Đặng Tiến
Có đứa khề khà sân tòa Đào Ngọc Thụy
Có đứa khùng khùng điên điên tàng tàng
Hồng Khắc Lê Minh Nguyễn Gia Uyển Trần Minh Hoàng
Có đứa lên mây kiếm tiên
Võ Thị Diệu Ân Tôn Nữ Hồng Liên
Và ta
Núp trong bóng tối
Trốn bài dissertation làm thơ nhật nguyệt
Hể hả tự ca Hồng Khắc Kim Mai
Tiếng thơ một thuở nhủn lòng Hartmann, xanh mặt Vigouroux, điên đầu Descroix

Cô học trò một đổi cô giáo một thời
Thượng Hiền! Thượng Hiền!

Cũng chớ quên đôi môi nhếch mép cười duyên
Hòng Thiếu Quân
Cắm đầu nghe giảng bài công dân giáo dục
Sử sách Việt Nam, văn thơ truyện Kiều
Qua Ông Thầy Huyến, Bạch Thái Hà
Hay lớp đàn anh đàn chị trở lại lo đàn em
Này những Bích Trân, Trần Đình Thanh Lam
Thao thao bất tuyệt Hòang Đình Tuyên
Từ câu đường thi nhón gót Đặng Lệ Hồng
Đến cái phớt tỉnh Ăng-lê Võ Đình Ngọc Từ Tôn Sa
Ông Thầy Trung múa võ thần
Tên gàn tổ Hà Xuân Ba
Ai ơi
Có đi đâu hãy trở về
Gốc Tourane đã nhớ hay quên?
1996


Bụi đời Mười Phương

Vác một đàn con trên vai
Ta đi bụi đời
Chín hướng mười phương

Trạm đầu dừng chân
Chốn Ngọc Hà lừng danh xóm lưới
Bến dứa trổ gai
Thân tù tội
Ngày cơm cháy lót lòng không đủ no
Đêm nằm co sàn gạch
Lạnh rút gân nghe con khóc òa
Mẹ đứt ruột
Tiếng ù ơ rưng rức đêm thâu
Con muỗi buồn xo
Con muỗi vo ve

Vác một đàn con trên vai
Lôi thôi lếch thếch
Thân ăn mày
Tự đáy biển trồi lên đầu non
Mẹ nhìn con
Mây kêu nhức, gió rên buồn, sương kêu ốm
Con nhìn mẹ
Xơ xác liễu hồn
Quẹt nước mắt vắt nguồn thơ
Ăn qua bữa
Miếng tủi miếng thắt
Mặn lạt tình thâm

Bằng đôi chân của khủng long
Bằng đôi cánh đại bàng
Bằng trái tim gà mẹ
Ta áp đảo biển đông
Dọn đường thế hệ
Đưa con đến xứ hào quang
Rộng nhìn năm châu
Nở bừng trí tuệ

Đến đây
Bốn mùa tiết đổi
Cây trái ngọt lành
Mẹ mẹ con con
Lết mòn ruộng dâu
Từ đất bùn ta đứng lên
Cất tiếng hát mừng đời tự do
Tiếng hát thấm đòn
Tiếng hát vẫn dòn tan

Thấm thoát mười sáu năm
Ta tất bật bụi đời
Quên thời gian quên phấn quên son
Hôm nay nghe con ra trường
Ta rộn ràng
Thấp thỏm soi gương
Mới thấy hoang tàn đời dâu biển trên nét mặt
Mới giựt mình
Thấm mệt
Tuổi xuân đã tiêu ma

Hôm nay con mừng vui
Ai cũng mừng vui
Riêng ta
Ta đứng bùi ngùi
Riêng ta
Ta đứng bồi hồi
Nghe loa xướng danh tên con
Tân khoa tiến sĩ
Mẹ òa khóc
Tưởng gọi đúng tên mình


Mình em trên đường đời

Nếu bình tâm
Thì con đường dài vô tận
Em đi một mình
Sỏi đá mưa gió vùi dập
Sương gió giãi dầu nghe đời tan nát
Anh có hay ?

Anh biết rồi
Mà anh giả vờ không biết
Để em hôm qua
Nắng cháy mưa sa
Nghe giòng suối sầu thương sùi sụt
Tận đáy lòng
Nghe tim dậy cuồng phong
Từng sợi giận
Từng sợi thương
Xoáy vào hồn
Xoáy nát mạch thở
Để em võ vàng
Không còn là em
Như cành liễu rũ năm nao

Đường đã đi qua
Hơn một nửa
Cành hoa vẫn còn xuân không buồn nở
Một đời làm vợ là đời hoa đã lỡ
Anh đã giết !

Anh biết không
Em thèm nằm ngoan
Rúc đầu vào chăn gối
Nức nở
Nghe tiếng lòng mình
Than thở
Nghe chính đời mình
Đang vỡ
Từng mảnh vụn
Sắt
Nhọn
Cắt giòng máu em dâng trào
Cho đời anh vui thỏa


Cho Em Hoàn Xanh Bóng Mượt

Biển quanh co trăm năm nhìn sóng vỗ
Khoảng không không mưa gió lộng đường chim
Liếc mắt thương em đồi trăng bỏ ngõ
Dõi mộng theo hình choáng ngợp bờ tim

Đừng là sông hương căm tan nụ biếc
Đừng là tuyết chộn rộn mấy hàng thơ
Đừng là tơ nghe bình minh ly biệt
Đừng là tình lệ ứa dãi khăn sô

Xin chớ đi rừng trần ai rậm lá
Xin chớ hùa đọt nắng tím thong manh
Xin đưa tay xoay nhanh vùng quá khứ
Cho em hoàn bóng mượt bước chân xanh

Em dáng thơ đẹp não nùng mỗi bước
Trước thu hà tắm gội những đường mây

1994



Như Tên Của Đời

Có giọt mưa non rưng rức đầu xuân
Có cuống liễu xanh tươi cong mày tằm
Có chút tình si nuôi trong gió kín
(Đốt lửa hong lòng suốt mấy tháng đông)

Anh đã về hơ nóng ngọn anh đào
Anh đã về nhả nhạc phím thanh tao
Tay anh ấm sờ đâu môi cũng nở
Nắng đa tình chết đứng những hàng sao

Vẫn yêu thương đó muôn năm dành dụm
Đất với trời có lúc cũng giao duyên
Là lúc tơ trắng đơm mây thành cụm
Khắng khít nên lời tiếng hót chim quyên

Rất nhỏ nhẻ bông cải vàng đưa đẩy
Mây non cao bay nhanh phất đỉnh đầu
Rất bẽn lẽn đêm nằm nghe vương vãi
Phút đưa tình ong bướm tận thâm sâu

Rồi cây táo sẽ kết trái ngon tươi
Rồi E-và sẽ có như thần thoại
Rồi trẻ thơ lăng xăng trong góc nôi
Rồi rứa đó thế hệ mang tên đời
1994


Tango Blues

Anh dìu em trong nhịp bước Tango
Tango, Tango Blues
Giữa hơi sương sa mù
Nhạc nở vàng son
Rừng khoan thai
Hương ấm lửa tròn
Em kề vai
Rót mật
Ru linh hồn anh chín ngọt
Nụ lòng
Sướt say sướt say !

Anh nâng em vào tận cung mây
Bước bước lướt ngàn
Du cõi mộng
Nghĩa tào khang
Tango, Tango Blues
Đôi mắt em ngời giọt thiên thu
Tràn câu óng mượt
Lượt là
Ve vuốt cõi đời ta

Như em
Thơm nức dương cầm
Non tươi áo lụa
Thân rũ mềm yêu thương
Êm như nhung
Êm như nhung ...


Tiếng kinh cầu và Thập tự giá

Ngày nắng rất u mơ
Hoa đào đã nở
Ai ngồi dưới cành xuân đầu mùa
Nghe lòng bỏ ngõ
Rụng một sầu bi

Tôi ở rất xa nghe kinh cầu từ trăm năm vọng lại
Hỏi rằng nguy khó có chừa ai
Tôi đứng ở giang đầu
Hai bên có tên bắn và đạn bay
Trên đầu tôi có Thánh Chúa
Trong tim tôi cố giữ một niềm tin
Mà lòng héo úa

Tôi ở nơi đây nghe ai cầu Bình Yên trong mùa Thương Khó
Giọt lệ trào tuôn Thập Tự giá
Nặng quá đôi vai
Ơn Cha có thấm nhuần khắp tạng phủ *
Mà linh hồn tôi sao bỗng rất xa xôi

Tôi vẫn quì hằng muôn triệu năm
Đốt hằng tỉ trầm hương phun khói ngập sông thương
Lạy Cha trên trời
Lạy Chúa Cứu Thế
Lạy miết nghìn phương
Và lạy cả chính tôi có Thần Linh Chúa thánh
Dẫy đầy ơn phước hạnh

Tiếng chuông và kinh cầu an
Từ phương xa ai gửi về
Nụ tầm xuân diệu vợi rừng sương
Một đời trăn trở
Giá băng và thê lương
Hơi thở tôi đông thành đá
Phù trì muôn thuở

Thập tự con nặng quá, thưa Cha
Vâng, nặng quá
Thưa Cha.....

*
trích thơ Hoàng Xuân Sơn, bài Cầu An


Thánh Nữ Vô Cùng
 

Có những ngày không nắng
Có những ngày không gió
Hừng hực bàn tay
Mùa Xuân trở giấc
Con ong nhỏ đi về
Trong em
Ôi tiếng thơ
Rủ rê lời thề

Bất tận câu kinh
Thập tự giá
Ai ngoan đạo một ngày
Ngã nghiệc trăm đêm
Mê ân ái với người thương

Chúa đâu có bắt quì
Buộc tội
Bởi em kiếp người
Bởi Chúa lấy xương ai
Nên Eva cong môi khóc làm nũng

Tội lỗi ?!
Sao kêu chi nghe rất gớm
"Nói chi nghe nặng rứa ?"
Như con giun con dế giết chết lời thơ
Mê mệt những đường trăng
Đêm thâu trở giấc nằm

Tự thuở cây mới mọc
Mặt trời chưa có
Rừng u minh đầy chướng khí
Con chim chưa có tổ
Ổ rơm chưa người nằm
Chúa bảo ta
Này ! Sinh con tạo loài người
Không có ai sao Eva sinh con ?
Để muôn năm đời kết tội
Gào kêu ta tội lỗi

Eva . Eva .
Chúa chưa bao giờ
Bắt tội ta


Phù Thế

Tôi đây tát gió bên đường
Hứng trăng vô giỏ lượm hồn vô bao
Đem về ngâm rượu thành cao
Bôi lên chỗ nhức cho hao cơn buồn
Ban ngày tôi dậm vết thương
Đêm đêm trở giấc nghe xương gậm mình

Ai leo lên đỉnh phù vinh
Theo chân vượn hú như mình xa xưa
Giốc đời những tuyết cùng mưa
Trong thui thủi ấy nghe khua sóng ngầm
Con đò tách bỏ bến sông
Đưa trăm phù ảo xuôi con nước ròng

Tôi về gom hết đục trong
Mở rương tìm bóng mở hồn tìm tôi
Ôi chao ơi mất tiêu rồi
Mớ phù sa ấy lở bồi cách xa
Ai kia đo dãi ngân hà
Thân như bướm trắng la đà trong đêm
Giấc nào nhỉ giấc cô miên
Tôi về thắp đuốc phù viên tặng đời

Lấy tình tôi
Cột gió đông
Lấy thơ tôi
Mua hương nồng
Dốc hết mùa thu vàng-như-khóc
Dốc hết phù vân đổi Ước Mong


Rầu Rĩ Phòng Khuê
 

Ôi
Ông chồng yêu
Chuyên làm thánh trong phòng the
Em nhức tình
Nghe anh giảng đạo
Trong nhục thể
Em sầu bi

Ôi
Ông chồng cưng
Rất nghiêm rất trầm
Em say cơn nồng
Vui ngã ngớn
Anh cười chê
Trong nhục thể
Em trầm luân

Ôi
Thánh-rất-ngài
Ngài của em
Đức lang quân yêu dấu
Anh miên man thiên đàng
Tận đâu đâu
Em rầu rĩ
Cái phòng khuê
1995


Bức Tranh Thần Kỳ

Ai quì xuống
Chờ trăng nhả ngọc
Hạt trắng ngầu trên đôi nhũ lê
Ôm bầu rượu tuyết thần kỳ
Ai núc từng đêm không biết mệt ?

Tóc em đen trên dòng sông
Sương đã mềm như mềm môi hôn
Đồi nắng sớm dật dờ cơn đồng thiếp
Ai nằm xoạc phơi đồi phơi núi
Nghe núi hú tiếng trăng hoa

Tinh túy của đất trời
Tụ kín trong vòi của con ong
Vẫn như em bụi cây
Thở run như run của lá
Õng ẹo ngọt ngào của bông
Vòi tình khi con nước cao dâng
Vòi cái nọc rất độc của con ong
Ôi cái chi chi rất sừng rất điệu
Vỡ òa tiếng rên
Kết trái ngon lành
Đời kêu trái sướng
Cho anh cắn miếng
Nước rệu
Rệu chảy thành hàng
Nhỏ giọt trên cằm

Ai đứng ngoài chợ
Ngắm nghía trái mơ bày hàng
Ngứa tay mân mê làn da xanh võ vàng lòng
Sờ cái lông tơ
Nhỏ xíu
Đời rịn nước đã thèm
Kêu một tiếng chết giấc

Em cho ai dăm phút thắng lại dây cương
........................................................


Đàn Bà
Một Mình
Nơi Phòng Riêng


Ba giờ sáng thức dậy làm thơ
Giòng thơ ngái ngủ
Như người vừa tỉnh rượu
Mà chất rượu là tình nồng
Chăn gối chưa đủ

Ba giờ sáng ngồi dậy làm thơ
Nghe gà gáy sáng
Tưởng mình còn hoan lạc
Nghe thân thể chín nhừ
Một trời mê sảng
Nơi chốn phòng khuê

Ba giờ sáng thức dậy làm thơ
Nghe cồn cào ở ruột
Nghe tim rớt bốn bề
Giòng thơ tuôn dồn dập
Tiếng rên dài lê thê

Xin hãy đến
Như hồ tinh chuyện liêu trai
Xin chớ dông dài
Vì nguồn hứng sắp cạn
Xin hãy rót một bình thơ rất loạn
Đục tiếng tục tằn trên biển hồ lai láng
Và tiếng khóc
Thật vô cùng sảng khóai

Vô cùng sảng khóai
Lúc trời hé cửa
Rạng đông
1994

 

 

 


 

 

Trở về mục Đọc Thơ