Hồng Vũ Lan Nhi

 

 

 

Ảo
Cánh hoa vàng đang nở
Cho lòng bung nỗi nhớ.
Tỏa ngát vùng đam mê
Hương quyện theo hơi gió .

Đêm lạc bước thời gian
Nghe tiếng đời than thở
Hồn một kiếp đi hoang
Tình suốt đời dang dở
(9/7/03)

 

 

Màu áo em
Đông về, gió lạnh đìu hiu
Tự dưng buồn bã - như chiều hôm nay -
Thế rồi nhớ chén rượu cay,
Nhớ đôi môi ấm, vòng tay ân tình.

Nhớ ngày xưa, chuyện chúng mình ,
Em mang màu áo xanh xanh da trời.
Mắt em là sóng trùng khơi,
Làm tôi chìm đắm chơi vơi giữa dòng .

Mơ hoài em gái Gia Long,
Mắt đen, môi thắm, má hồng xinh xinh .
Chỉ mong nhìn lúm đồng tiền ,
Xoáy tròn thương nhớ trong từng nét yêu .

Chiều mùa đông, gió đìu hiu,
Nhớ sao là nhớ những chiều bên em,
Tim vui trong giấc ngủ yên,
Xóa tan hết những muộn phiền trong tôi .
(12/2/03)

 

 

Màu tím ngày xưa
Tôi yêu hoa màu tím
Nên hay mơ thầm kín
Lời hát nào vang vọng,
Làm nhức nhối con tim.

Từ thuở nào xa lắm...
Bình mực tím đầu đời
Vẫn in trong trí nhớ,
Làm tím cả hồn tôi.

Trên đuờng đời vạn nẻo,
Quên sao màu hoa bèo?
Ngả nghiêng dùa sóng nhẹ,
Tím buồn cũng trôi theo!

Nhìn màu tím hoa soan,
Tím nhẹ buồn mênh mang
Tím bâng khuâng nỗi nhớ,
Tím khóc Tình dở dang.

Màu tím trái mồng tơi
Bóp nát tim rã rời...
Theo từng kẽ tay hở
Tím cả một khung trời!

Tôi trót yêu màu tím,
Từ thuở mới vào đời
Mỗi khi nhìn hoa tím
Lại nhớ thuở xa xôi!
(10/29/03)

 

 

Giấc mơ hồng
Chỉ nhìn thôi đã mê
Xôn xao lạc đường về
Nắng ngập đầy trong mắt,
Rực rỡ tỏa muôn bề.

Trong chăn ấm nệm êm
Giấc ngủ thật êm đềm
Ai ru em vào mộng,
Cho hồn lạc cõi tiên.

Em mơ giấc mộng đời
Giữa ngàn sóng trùng khơi
Có thuyền tình ghé bến,
Có thư xanh mở lời.

Ôi mắt nhìn say đắm
Và nụ cuời thân thương
Muôn vì sao lấp lánh,
Ngàn tơ trời vấn vương .

Hình như anh cúi xuống,
Cho môi lịm hương đời.
Vòng tay anh xiết chặt
Hơi ấm tỏa quanh người.

Lòng vui đang rộn rã,
Tim hồng reo ngất ngây
Bỗng dưng ngọn gió lạ
Làm tỉnh giấc mơ say.

 

 

Chiều tưởng nhớ
Ngày tháng qua đi trong tiếc nuối
Người ngồi xõa tóc đếm bơ vơ
Bao nhiêu sợi tóc là bao nhớ
Như thủy triều dâng ngập bến bờ.

Người thả buồn trôi theo dòng nước
Để ánh chiều lấp lánh niềm đau
Ai có nghe chăng ngàn năm trước,
Tình về theo sóng cuốn trôi mau.

Người ngồi bên bờ dõi mắt trông
Bóng chim tăm cá, khuất nghìn trùng.
Chỉ còn vang lại thanh âm cũ,
Gợi lại ngày xưa kỷ niệm buồn.

Người gọi nắng về trong cơn say
Hay gửi gió chiều cho thả bay
Rũ sạch hờn oan trong nghiệt ngã
Một đốm hoàng hôn ở chốn này .

Người có nhìn trăng lúc nửa khuya
Có nghe tiếng sóng gọi mơ hồ
Nhạc sầu ai oán lan theo gió
Một chiếc thuyền trôi chẳng tới bờ .
(11/29/03)

 

 

Quán chiều
Cảnh chiều, Quán Hẹn Bên Sông,
Chim bay theo ánh nắng hồng buông lơi.
Rộn ràng tiếng nói, tiếng cười
Tiếng ngâm lanh lảnh của người khách quen.

Ruợu từng ly, nhắp môi mềm
Chén thù chén tạc cho quên sầu đời.
Ngồi trong quán, ngắm mây trôi,
Xa xa thấp thoáng chim trời lượn bay.

Gió đông về lạnh hơi may,
Nỗi buồn theo gió, tràn đầy bờ tim.
Lao xao, sóng nuớc vô tình,
Âm ba gờn gợn bóng hình xa xăm.

Cũng là một kiếp trăm năm,
Bóng ai dần khuất trong tầm mắt trông.
Người đi, để lại sầu đong,
Cô đơn chất chứa trong lòng biển sâu.

Thôi cũng đành, để mất nhau.
Cũng đành lệ ứa, nghẹn ngào... chia xa.
(11/26/03)

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ