Hồ Quỳnh Như

 

 

 

 

Đêm Sâu Bọ
Khi những búa
đập xuống đời nhau
từ phiá căn nhà gỗ

ở đó
hai cái bóng chụm đầu
về một hành trình mang thai
vuợt ra ngoài trí nhớ

ở đó
mọi toan tính nẩy mầm
từ những hốc mắt
nhầy nhụa máu

ở đó
một mầm sống vô tội
vừa bị đánh mất
khiến
tất cả những ý tưởng
đều phải đuối dần về sự hỗn độn
của một đêm sâu bọ.

 

 


Khốn

(với Anh)


Nhớ em
nhớ em
nhớ em ...
tự dưng anh mong được ở gần em
để
"được thấy nụ cười trong mắt em lần nữa
tinh nghịch
như những bờ môi chưa quen
vờn tìm"

cố vạch ra một hoạch định
giả để tối nay
ta tìm lại những vết răng
đã cũ
dính đầy nhựa của kẻ khác
trên thân thể quen thuộc ấy

lúc khó khăn nhất của cuộc đời
anh bỗng nhớ em, mong em đến

chúng ta sẽ quyện lấy nhau
bằng thân xác
đầy ham muốn

nơi máu em chảy hiền hoà và
những lời nói điêu ngoa anh nẩy mầm
"hãy vuốt ve nhau
cho đến khi những con chữ chảy máu".

 

 

Loạn
Lúc em đắp lên mặt tôi chiếc ra giường
loang vệt máu đỏ úng
tôi thấy sự thèm khát của loài người
bỗng nở ra từ chân tóc

đêm cuộn tròn trong chăn, tìm
mồ hôi nguời thiếu phụ
chưa quen
Tôi nghe tiếng thở từ phôi thai
cưu mang em, bật ra giữa đôi chân
thon dài trắng muốt

ở cái liếm ngang mặt thời gian
em lớn dần trên mái tranh
buổi tối.

theo vòng quỹ đạo
Tôi trở về lúc số đo tròn tuổi
vệt máu hoen ố
em và tôi
loạn!


(Oct.28.03)

 

 

 

 

 

 

Trở về mục Đọc Thơ