Hồ Thành Ðức
Ngựa trắng đi khuya
Dang cả hai tay đón tiếp đời trìu mến
Cúi cả linh hồn tiếp nhận tình em
Thương những câu ca, bài hát êm đềm
Mê lịch sử từng đêm vùng khởi nghĩa!
Ta sinh ra mây mù giăng tứ phía
Ngựa chiêm bao cỡi trận chết mấy lần
Ta mê em đời giắt lược cài trâm
Thời con gái em làm ta say tỉnh.
Tình yêu em ta có lần toan tính
Phân chia em bằng nghĩa sống ân tình
Cây trụ điện, nhà thờ và thánh giá
Tà áo bay với cả gót chân mềm
Mười mấy năm rồi! Vừa lớn vừa khôn
Si ân ái, cả mê người lịch sử
Nhìn mắt em ta mờ dần quá khứ
Bao thương đau ta nhắm chảy hai hàng
Hai mươi năm đời rẽ dọc chia ngang
Ta thức tỉnh toàn chiêm bao lịch sử
Tay anh đây, xin xem dường quá khứ
Khúc nào buồn em bỏ bớt cho vui!
Môi anh đây, xin mở hết nụ cười
Ðể khuya vắng anh theo đàn ngựa chạy
Viết linh hồn của ngựa trắng đi khuya.
(1962)
Hội An trong nỗi nhớ
Con phố nhỏ, đưa ta vào cõi nhớ!
Bao mùa Xuân trăn trở giấc ly hương
Hội An ơi! Cồn bãi với phố phường
Trông ngoảnh lại, với muôn vàn thương tiếc
Buổi ra đi, cánh buồm giăng biền biệt
Núi sông hờn! Luyến tiếc gót giày hoa
Em ở lại! Mẹ già chiều bóng xế
Anh ra đi! Ngày tháng ánh trăng lu
Chiều cuối đông, thành phố nhỏ sương mù
Em cửa sổ, mây bay vòng tuế nguyệt
Gót phong trần đã in màu sương tuyết
Ta lưu linh làm kẻ ngóng thiên đường
Sáng mai nào? Thành phố nhỏ đầy sương
Em áo tím đến trường qua ngõ hẹp
Thơ yêu em cả trăm lần sao chép
Vẫn hắt hiu ngói cũ với tường rêu!
Ta ở đây sáng nắng với chiều mưa
Nơi xứ lạ, nhập nhòa trăng cánh hạc
Năm mươi năm tan tành trong đổ nát
Chuyện ra đi cứ canh cánh bên lòng
Hẹn ngày về sáng đợi với chiều mong
Tình thuở trước phai dần trong tưởng nhớ!
Trong yêu thương có điều gì tan vỡ!
Buổi ra đi còn chút nắng ngày về
Mùa Xuân này gởi lại bức tình thơ
Em yêu dấu! Hội An ngày trở lại
Ngựa yên cương, thành cao, đường quan ải!
Lớp lớp về! Nhìn lại dáng em xưa
Thời rong rêu! Cửa đóng với then cài
Trăng cửa sổ, nhìn sâu đêm tình ái!
Con nước về! Cuối bãi gió vi vu
Ta về đây thành phố xám sương mù
Em thức giấc! Hội An ngày trở lại.
(1995)