Huệ Thu
Hỏi theo
Người đi rồi. Ðã quên ta
cơn mưa ngày hạ tưởng là chiều thu
buồn im như tối sương mù
giọt lem cánh cửa, giọt mềm ngón tay...
Người đi rồi. Chẳng còn đây
cơn mưa ướt mặt chan đầy mắt ta
thốt câu nghĩa nước tình nhà
rồi đi như thể mưa qua núi rừng
Người đi xa mấy biển sông
ở đâu nước cũng xuôi dòng phải chăng?
ở đây còn nửa bóng trăng
hỡi ơi một nửa nỡ cầm đi sao!
Ðiệu buồn xuân mới
Xuân rồi anh ạ biết chưa?
cánh hoa đào nở cũng vừa em qua
gió bay tung tấm lụa là
để cho nắng tím chiều tà bỗng thương...
Môi em lạnh chút mù sương
anh hôn có nhớ quê hương thuở nào
sắc trời chờn chợ chiêm bao
ô kìa con bướm bên rào ngẩn ngơ!
Xuân rồi anh ạ, biết chưa?
câu ca dao điệu ầu ơ đủ buồn!
Ðêm thu
Ðêm Thu ngắm bóng trăng mờ
thấy hạt sương đọng trên gờ cửa gương
thấy mình trong nỗi cô đơn
và ánh trăng lạnh chảy buồn nhánh cây...
Trời không gợn một chút mây
chỉ sương nhàn nhạt tỏa đầy không gian
ở đây tôi ngủ không màn
nên sương ngoài cửa như tràn gối chăn
Trăng xa xa quá chỗ nằm
quê hương xa quá mút tầm mắt trông
mấy lần nhắm mắt muốn quên
bởi trăng kia chẳng là riêng của mình!
Ðêm thu chẳng có thơ tình
viết chi nữa nhỉ giấy xanh xé rồi
tim mà cắt được làm đôi
để xem thử nỗi ngậm ngùi ra sao?
Quên đi những ngày xưa
Ðêm nay đi dự tiệc về
buồn trong ly rượu còn bê đến nhà
bạn bè ngày một ngày xa
tình như sáng muộn, chiều tà, vu vơ
Mình về đứng lặng hiên mưa
đưa tay hứng mấy giọt hờ hững rơi
bỗng thương quá giọt mưa trời
buồn chi cứ rớt xuống đời ngổn ngang?
Trên trời một ánh chớp sang
dưới sân một đóa hoa tàn tạ bay
liếm vài ba giọt lệ cay
ôi ly rượu nhạt mà say không ngờ!
Nhủ lòng thôi nắng thôi mưa
quên đi thôi nhé ngày xưa những ngày...
chén cơm, hạt muối ô hay
chùi con mắt lạnh khói mây quê người!
Hào quang tình yêu
Em về áo phủ sân trưa
gió qua khóm liễu bay đùa áo lên
cảm ơn một đóa hoa sen
tình yêu của Phật nở trên cõi trần
Em về tóc thả bâng khuâng
sợi hiu hắt đứng như lần tương tư
cả trời xanh một trang thơ
hình như tất cả chỉ chờ em thôi
Mối tơ nắm dễ chi rời
em về buộc lại đất trời nhân duyên
áo bay trưa nắng thật hiền
để con bướm đậu nghiêng nghiêng cánh vàng
Em về trong dạ hoang mang
điệu hư phù trỗi cung đàn ngày xưa
chểnh lơi biết tự bao giờ
câu ăn năn nói không ngờ bữa nay
Em về cảm ơn bàn tay
còn thơm hương ngát của ngày thiên thu
kiếp sau có thể sương mù
hôn anh chút ngọt bây giờ môi son.
Ðầu năm gặp nhau ở chùa
Ðầu năm không hẹn mà cùng
thắp cây hương nguyện non sông buổi về
câu kinh tiếng kệ tâm kề
quê hương chìm nổi bốn bề khói mây
Ðầu năm dễ được lần này
bước chân lưu lạc nào hay bến bờ
cảm ơn núi có ngôi chùa
để ai nhớ biển những mùa tang thương
Ðầu năm không nói vui buồn
bởi đuôi con mắt còn sương cuối trời
câu kinh tiếng kệ đầy vơi
thực hư thấy đó một thời thoáng qua
Ðầu năm người ấy và ta
gần nhau trong phút khói tà tạ tan!
câu thơ khi chấm xuống hàng
nhìn lên dụi mắt mơ màng khói hương.